Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài - Chương 43
Chương 43: Cậu nghe thấy hết rồi phải không?
Hoang mang ở đáy lòng cô càng lúc càng nhiều, khi cố Chấn Hồng chuyển mẹ cô đến bệnh viện Khang Thọ, cô đã từng nghi
ngờ, nhà họ cố sắp phá sản rồi, làm sao ông ta còn có nhiều tiền để mẹ cô nằm ở bệnh viện tư nhân cao cấp được? Mẹ cô phải làm thẩm tách mỗi tuần, hao phí một số tiền rất lớn ở bệnh viện, huống chi đây là bệnh viện tư! Nếu chuyện này không phải cố Chấn Hồng làm thì là ai?
Ai có ý giúp cô? Sau đó lại ngừng tất cả viện phí?
Những bí ẩn này chỉ có cố Chấn Hồng và người sau màn biết được, nhưng cố Chấn Hồng lại giữ kín miệng như bưng, không nói một chữ.
Lục Nghệ Thần đứng cách đó không xa, nhìn cố Nhược Hy suy sụp ngồi trên ghế dài, trong ngực anh chua xót không rõ vi sao. Anh định chạy qua kéo cô ra khỏi đây, lại phát hiện có người đi trước minh một bước.
Trước mặt cố Nhược Hy bỗng có một chai sữa bữa sáng, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kiều Mộc Phong vẫn luôn mỉm cười như gió xuân trước mặt mình. Phản ứng đầu tiên của cô là chạy trốn nhưng bị Kiều Mộc Phong bắt được cổ tay mảnh khảnh.
Cố Nhược Hy cứng lại ở đó,
nặng trĩu mà khẽ khàng nói: “Cậu nghe thấy hết rồi phải không?”
Cô không hy vọng bí mật xấu xí như thế lộ ra ngoài, nhưng Kiều Mộc Phong đã nghe được.
“Nghe thấy cái gì? Mình vừa đến bệnh viện, chì thấy cậu ngẩn người ờ đây.” Kiều Mộc Phong vẫn mỉm cười ấm áp như cũ, tốt bụng lừa gạt cố Nhược Hy. Chuyện mà cô không muốn anh biết, anh sẽ lựa chọn không biết, cho dù có biết cũng giả vờ không biết.
cố Nhược Hy quay đầu nhìn Kiều Mộc Phong, thấy nụ cười ấm áp của anh, ấm ức đến mức chua xót trong ngực tràn ra, nước mắt vỡ đê tuôn trào, rốt cuộc không nhịn được nữa. Cô lao vào lòng Kiều Mộc Phong, cuối cùng kiên cường tan vỡ hết, lần đầu tiên khóc nấc yếu ớt như một đứa bé.
Lục Nghệ Thần đứng ở cách đó không xa nhìn hai người ôm nhau, chân mày rậm nhíu chặt đầy vẻ không vui.
Sao cô gái này cứ thích ôm người đàn ông khác khóc! Rõ
ràng người đàn ông hôm qua và hôm nay không phải cùng một người. Đó là Kiều Mộc Phong, con của ông chủ doanh nghiệp Kiều thị.
Vốn dĩ Lục Nghệ Thần không biết quý công tử còn đang đi học, chỉ vì gần đây Kiều Mộc Phong bắt đầu rèn luyện ở doanh nghiệp Kiều thị, tự mua một công ty du lịch về sáp nhập với Kiều thị, và đưa một doanh nghiệp bất động sản như Kiều thị đi vào ngành du lịch, mở ra một con đường mới. Kiều Mộc Phong cũng trở thành một người tài quý giá trong giới kinh doanh, thậm chí còn so sánh
anh với Kiều Mộc Phong, nói nhìn Kiều Mộc Phong văn nhã dịu dàng, rất có phong thái vòi rồng lốc xoáy bước vào giới kinh doanh như Lục Nghệ Thần năm đó.
Lục Nghệ Thần đi về trước từng bước, vốn định phá hỏng hình ảnh hai người đang ôm nhau, nhưng anh bỗng khựng lại, đè nén ý muốn này, quay người bỏ đi thật nhanh.
Triệu Mặc thấy Lục Nghệ Thần đi ra, vội vàng đi ra ngoài tìm. Thấy Lục Nghệ Thần đi đến từ hướng công viên ở xa xa, bình tĩnh quay
về bệnh viện, Triệu Mặc vội đuổi theo: “Boss, có chuyện gì ư?”
Triệu Mặc còn tường công ty có chuyện khẩn cấp gì, lại nghe Lục Nghệ Thần tức giận nói một câu.
“Điều tra tất cả hồ sơ tư liệu về Cố Nhược Hy cho rõ rồi giao cho tôi.”
Triệu Mặc ngẩn người, vội nhận mệnh lệnh rồi đi làm.
Nước mắt của cố Nhược Hy, thấm ướt áo sơ mi của Kiều Mộc Phong, cảm giác ươn ướt ấm nóng đó thấm vào da thịt, trực tiếp khảm vào trong tâm, khiến cho con tim anh đau đớn vô cùng.
“Nhược Hy…” Kiều Mộc Phong đau lòng gọi một tiếng, không biết nói gì để an ủi cô, chỉ có thể cho cô một lồng ngực ấm áp để cô dựa vào.
Cố Nhược Hy khóc hồi lâu, lau
khô nước mắt, hai mắt sưng đỏ, cười xán lạn một tiếng: “Không sao rồi, cái ôm của Mộc Phong vẫn ấm áp và dễ chịu như hồi nhỏ khiến cho mình rất nhanh liền hồi máu sống lại.”
Kiều Mộc Phong làm sao có thể không nhìn ra được nụ cười miễn cưỡng của cố Nhược Hy cơ chứ: “Không sao là tốt rồi.”
Cố Nhược Hy mở nắp hộp đồ ăn sáng ra, ừng ực ừng ực uống một hơi hết sạch: “Còn không?”
Kiều Mộc Phong nhẹ nhàng giơ tay lên lau đi lớp sữa màu trắng ở
khóe miệng cô: “Cùng nhau án bữa sáng nào.”
Anh duỗi tay nắm bả vai cố Nhược Hy, cưng chiều mà véo khuôn mặt cô một chút, rất thích cái cảm giác mịn màng từ làn da của cô, nụ cười trên khuôn mặt nở rộ, ngay cả lục ý rực rỡ xung quanh cũng phải mất đi nhan sắc.
Biết sở thích của cô anh đã gọi hai phần há cảo nhân tôm, còn gọi thêm hai bát cháo lúa mạch bổ dưỡng, cố Nhược Hy lại gọi thêm hai phần bánh bao tiểu long, một bát to canh trứng bí đao tảo tía, một bên ăn há cảo
một bên nói, không được rõ ràng cho lắm.
“Mình biết cậu mời nên mình không khách khí nữa đâu.”
Kiều Mộc Phong ấm áp dịu dàng nhìn cô ăn như hổ đói, không nhịn được mà có chút cô đơn, anh nắm chặt lấy tay cô ngăn không cho cô ăn quá nhiều.
“Nhược Hy, tâm tình không tốt thì cũng không nên phát tiết như vậy, không tốt cho dạ dày.”
Cố Nhược Hy lau khóe miệng, sự quan tâm của Kiều Mộc Phong
khiến cho lồng ngực cô ê ẩm thế nhưng cô vẫn cười nói: “Mình thật sự là rất đói, nếu như cậu không án vậy mình ăn.”
Kiều Mộc Phong không cản cô nữa, chỉ đau lòng mà nhìn cô, nhìn mọi thứ ở trên bàn đều nhét hết vào bụng cô.
Cố Nhược Hy no liền vỗ vỗ cái bụng thịt của mình, làm bộ thoải mái duỗi người một cái: “Ăn nó rồi, có thể đi học được rồi.”
Đứng lên đi ra ngoài thì lại bị Kiều Mộc Phong kéo lại: “Hôm nay mình không muốn tới trường,
có thể ở với mình không?”