Thiên kim báo thù - Chương 95
“Được rồi đế tôi tính xem.”
Bạch Tuệ Nghi điềm tĩnh ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, tầm mât bao quát xung quanh, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, tựa như đang suy tư. Cô nàng đưa tay chống
cằm, cặp mắt híp chặt, hơi thở dần trở nên đều đặn hơn, chẳng còn nặng nề như lúc ban đầu nữa. Dường như cơn giận trong lòng Bạch Tuệ Nghi đang từ từ nguôi xuống khi biết được nguyên nhân thật sự khiến cho chồng mình tức giận rốt cuộc là gì.
Chẳng ngờ được rằng Dịch Khải Văn từng trải qua cuộc sống khó khăn đến vậy. Mẹ mất lưu lạc mấy năm trời, gần mười tuổi mới được ông nội đón về nhà, tưởng chừng được hạnh phúc ai dè thậm chí còn bị nhúng người thân xung quanh mình ghét bỏ, buỏng lời mỉa mai. Còn nữa, anh trai Dịch Lăng Phong đang toan tính làm thế nào đế loại bỏ được cái gai trong mắt chính là Dịch Khải Văn. Xem ra chồng Bạch Tuệ Nghi đã trải qua một tuổi thơ không được trọn vẹn.
Nghĩ cũng buồn rầu thật đấy.
Mẹ mất ngay ngày sinh nhật, nếu như Bạch Tuệ Nghi đoán chính xác thì mỗi năm khi đến ngày này, tâm lý Dịch Khải Văn đều mang chiều hướng tiêu cực, ám ảnh đau khổ lúc trước lũ lượt ùa về. Nghĩ cũng thương thay cho người đàn ông đó, ban đầu Bạch Tuệ Nghi còn tường số phận bản thân bất hạnh lắm rồi ai dè Dịch Khải Vản cho cỏ mở mang
tầm mắt. Đối phương thậm chí còn khổ hơn cô nhiều, gia đình chả mấy ai bên cạnh đế chăm lo cho Dịch Khải Văn.
Nhưng cho dù vậy, Bạch Tuệ Nghi vẫn chưa tài nào chấp nhận được cách làm từ phía đối phương. Anh ta đau khố vì mất mẹ tuy nhiên lại đem toàn bộ nỗi đau trút lên người khác cho dù họ chẳng hề hay biết, mặc cho toàn thế bỏ ra bao nhiêu công sức để chuẩn bị cho Dịch Khải Văn buổi tiệc hoàn hảo nhất. Cô cùng mấy nhân viên có mặt làm gì biết được trong quá khứ anh ta từng trải qua những chuyện như thế nào đế tránh chứ.
Nghĩ vẫn thấy tức nha.
ít nhất nếu như Dịch Khải Văn ghét sinh nhật thì đối phương chỉ cần bình tĩnh nói với họ vài câu thôi được rồi, ai nấy đều biết được tính tình anh ta ra sao, đương nhiên tự biết rút lui, chủ động dọn dẹp mọi thứ. Đằng này Dịch Khải Văn ch^TÓ^h^ềncuiốKiiâr^ĩùncKĨùnc^^
Thông cảm cho người đàn ông vì nỗi đau mất mẹ, tuy nhiên, những người xung quanh Dịch Khải Văn đâu đáng chịu đựng sự phẩn nộ đáng sợ như thế.
Kẻ tốn thương lại muốn làm tốn thương người khác à?
Huống chi chuyên khi xưa đã trải qua rất lâu rồi, lỗi đâu phải thuộc về Dịch Khải Văn. Muốn trách đầu tiên phải trách gia đình Dịch Khải Văn vô trách nhiệm kia kìa. Đằng này chồng Bạch Tuệ Nghi cứ ôm khư khư nỗi đau ấy rồi chịu đựng một mình, bao nhiêu quở trách cứ thu hết về một chồ, chưa mâc chứng trầm cảm thì cô nàng cần phải công nhận đối phương giỏi thật sự đây. Nếu như là cô, Bạch Tuệ Nghi nhất định nghiêm túc xử lý đám người trong nhà họ Dịch kia rồi.
Phen này Bạch Tuệ Nghi cần ngồi xuống gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Dịch Khải Văn mới được. Chứ cứ tiếp tục như vậy, mang theo bao tâm sự giữ một mình thì khéo anh ta bay màu sớm mất. Bạch Tuệ Nghi còn trẻ, cô chưa có ý định làm quả phụ đảu. Huống chi, Dịch Khải Văn giúp đỡ cô nhiều như vậy, tới lúc Bạch Tuệ Nghi đứng dậy báo đáp cho người đàn ông đó rồi.
Quản gia còn hơi lo lâng, ông nhướng mày, cẩn trọng mở lời: “Thiếu phu nhân, hy vọng cô cùng cậu chủ hãy bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Cô ớ trong lòng thiếu gia khá đặc biệt, chúng tỏi rất mong cô giúp đỡ cậu ấy thoát ra khỏi những ám ảnh tâm lý. Ngoài chuyện mẹ mất ra, dường như cậu chủ còn trải qua một số chuyện nhưng chúng tôi chẳng thế biết. Bọn tôi đặt hết hy vọng vào cô đấy, thiếu phu nhân.” Ánh mắt ai nấy đều tràn ngập hy vọng, thành khấn dán chặt lên người Bạch Tuệ Nghi.
“Được được, tôi biết rồi.” Cô nàng bất lực đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi sau khi sự kỳ vọng nặng nề đến từ mọi người đặt nặng lên vai mình.
Tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi cũng phải khẳng định rằng, công nhận người làm Dịch Khải Văn tuyến chọn trung thành thật đấy. Hết lòng vì chủ nhân, chả bù cho mấy kẻ đang làm trong nhà chính Dịch gia kia. Hơn nữa, theo như quản gia nói, chồng cô còn trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn, tính tò mò bên trong Bạch Tuệ Nghi bắt đầu nổi lên, người con gái quyết tâm tìm ra nó rốt cuộc là
gì.
“Thiếu phu nhân, thật sự cảm ơn cô.” Quản gia mùng rớt nước mẳt.
Bạch Tuệ Nghi phấy tay: “Bình thường thôi, tôi nhất định cố gắng hết sức, nhưng chưa nói trước được kết quả đâu.” Chỉ lo bản tính cô nàng nóng nảy rồi lao đến cãi nhau với Dịch Khải Văn một trận thì toang.
Buổi tối, Bạch Tuệ Nghi xem xét tình hình, xác định chắc chồng cô bình tĩnh hơn rồi, cô cầm chìa khóa quản gia đưa cho mình, bước vào căn phòng Dịch Khải Văn đang bên trong mà trước kia Bạch Tuệ Nghi chưa từng được đặt chân vào.
Dựa lưng vào tường, cô nàng nhếch mỏi: “Dịch Khải Văn, anh ổn chứ? Chúng ta hãy nói chuyện chút đi.”
“Dịch Khải Văn, anh rốt cuộc có đang nghe tôi nói không thế?”