Thiên kim báo thù - Chương 96
Bạch Tuệ Nghi bực bội chống tay lên eo, cô nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn cảnh tượng bày ra trước mắt, nhất thời chưa biết hình dung tâm trạng bản thân ra sao nữa. Đống bia rượu từng chai từng chai nằm lăn lóc trên mặt đất. Toàn thân Dịch Khải Văn tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Trên khuôn mặt Bạch Tuệ Nghi viết rõ hai chữ bất lực chẳng thế làm gì. Đối phương cúi gằm mặt xuổng bên dưới, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời người con gái nói.
Đúng là hết buồn mở lời.
Đoán chừng từ nãy đến giờ Dịch Khải Văn uống cực kỳ nhiều rượu vào trong người, chả biết liệu đầu óc đối phương có còn được tỉnh táo không nữa. Theo Bạch Tuệ Nghi, cô đảm bảo vì nghĩ tới cảnh ngày mẹ mình mất cho nên Dịch Khải Văn mới đày đọa bản thân như thế. Nhưng tự hỏi rằng, liệu làm vậy sẽ đáng sao?
Mẹ anh ta trên trời khi chứng kiến con trai mình trong dáng vẻ tồi tàn này thì bà ấy nghĩ như thế nào?
cỏ gọi mấy câu nhưng Dịch Khải Văn nhất quyết giữ im lặng, nghiến răng nghiến lợi, Bạch Tuệ Nghi cố giữ bình tĩnh, gằn mạnh từng chữ: “Dịch Khải Văn, anh nghe tôi nói gì không đấy? Tính làm lơ luôn à? Ngấng đầu lên cho tôi, tôi muổn nói chuyện với anh.” Thanh âm phát ra từ miệng người con gái rõ ràng đang rất tức giận, buổi chiều đã xảy ra những chuyện tồi tàn rồi mà giờ Dịch Khải Văn còn quyết tâm làm ngơ Bạch Tuệ Nghi luôn.
Đúng là đáng đánh mà.
Tuy nhiên, nế tình đối phương nên cõ cho anh ta cơ hội cuối cùng đấy. Tốt nhất đừng chọc điên cô, Dịch Khải Văn biết Bạch Tuệ Nghi nóng tính ra sao mà, nhiều khi cô đập đối phương đến mức thân tàn ma dại mất.
Đáp lời cô vẳn là âm thanh im lặng.
“Dịch Khải Văn.” Đưa tay đỡ trán khi cứ phải độc thoại một mình, Bạch Tuệ Nghi điên tiết ngồi xuống, đưa tay xốc mạnh cố áo Dịch Khải Văn, bừng bừng lửa giận: “Anh còn định tiếp tục như thế này cho đến bao giờ? Đứng dậy, tỉnh táo ngay cho tôi. Mẹ anh trên trời liệu có được nhằm mắt khi biết anh cứ chìm đắm trong quá khứ đau thương? Bà ấy muốn anh sống hạnh phúc chứ chắng phải ân hận cả đời đâu.”
Đập vào mắt người con gái là khuôn mặt Dịch Khải Văn cực kỳ nhợt nhạt, thậm chí chẳng còn cắt máu nào. Từng hơi thở đối phương nặng nề, phả thẳng vào da thịt Bạch Tuệ Nghi. Cô cảm nhận được một cỗ nóng rực cùng mùi rượu nồng nặc bất giác khiến cô nàng nhăn nhó, bất giác quay sang chỗ khác, mãi vài giây sau mới trực tiếp đối diện. Chưa hết, trong đôi mắt Dịch Khải Văn vương vấn một tầng sương mỏng ngập tràn vẻ u buồn.
Đối phương sau khi nghe tới mẹ mình thì mới bắt đầu phản ứng, từ từ giương cao ánh mắt hướng nhìn vợ mình. Dù uống rất nhiều rượu nhưng đầu óc Dịch Khải Văn hoàn toàn còn đủ tỉnh táo đế nhận thức những chuyện đang xảy ra xung quanh và mấy lời vừa vang lên bên tai mình. Anh đoán rằng, khả năng Bạch Tuệ Nghi đã biết những chuyện anh trải qua khi xưa.
Người đàn ông khàn khàn mở miệng, thanh âm khản đặc: “Do quản gia cho cô biết à?”
“Nguyên nhân làm sao tôi biết bây giờ không quan trọng.” Bạch Tuệ Nghi buông tay, hai mắt mớ to, gầm gừ thành tiếng: “Dịch Khải Văn, anh nhanh chóng xốc lại tỉnh thần ngay cho tôi. Tiếp tục như vậy liệu có phải cách hay? Hình tượng tổng tài cao lãnh thường ngày của anh đâu rồi. Tôi cho rằng anh mạnh mẽ lắm cơ mà, sao chỉ mới trải qua chút chuyện mà tinh thần yếu đuối thế hả? Anh như vậy liệu có nghĩ tới người mẹ đang nhìn anh trên trời không? Bà ấy hài lòng à? Nghe đây, Dịch Khải Vằn, mẹ anh mất, hoàn toàn chẳng phải do anh gây ra, tốt nhất anh đừng tự trách. Mẹ anh biết đảm bảo buồn lắm cho xem. Quên đi, bớt ủ rũ lại, cuộc sống phía trước còn tiếp tục.”
Lồng ngực Bạch Tuệ Nghi liên tục phập phồng, cô nói khản cả cố, ngồi phịch xuống bên cạnh Dịch Khải Văn. Trực tiếp cầm lấy ly rượu bên cạnh người đàn ông, cô nàng trực tiếp đưa lên
miệng, uống cạn một hơi. Nếu Dịch Khải Văn thích uống vậy thì đế cô uống cùng anh ta.
Đối phương hừ lạnh, vòng hai tay ôm đùi gối, bi thương mở miệng: “Cô thì biết gì về tôi chứ?”
Thanh âm vang lên toàn vẻ tự trách, Dịch Khải Văn bao nhiêu năm vẫn luõn ản hận vì mẹ mình ra đi, người yẻu thương mình nhất bỏ rơi bản thân ngay trong chính cái ngày Dịch Khải Văn chào đời. Kỳ thực, anh vô cùng ám ảnh bởi hai từ sinh nhật.
“Vâng vâng, tôi chả biết gì về anh cả.” Bạch Tuệ Nghi hít một hơi thật sâu, cô bĩu môi: “Tuy nhiên, chẳng bao giờ tôi cứ ỏm khư khư cái quá khứ mà lỗi không thuộc về bản thân mình. Dịch Khải Văn, anh nghe kỹ cho tôi, tốt nhất đừng khiến cho mẹ mình ở trên trời cảm thấy buồn. Bà ấy nhất định rất thương anh.
“Thật à?”
“Tên thần kinh này, tôi rảnh rỗi đâu mà ngồi đây dối gạt anh? Dịch Khải Văn, nói tôi nghe xem anh đang có tâm sự gì?”
“Chính vì thế, Dịch Khải Văn, tốt nhất anh đừng có tiếp tục u ám như vậy nữa, mẹ anh nhất định chả cảm thấy vui chút nào cả. Rầu rĩ cả ngày, tự dưng nổi giận, đúng là khiến cho người ta cảm thấy bực mình chẳng tả được.”