NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiên Kim Thật Trở Về - Chương 2

  1. Home
  2. Thiên Kim Thật Trở Về
  3. Chương 2
Prev
Next

7

Sự xuất hiện của tôi đã khiến Tống Minh Ưu cảm thấy cực kỳ bất an.

Cô ta chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.

Sáng hôm sau, trong không gian yên tĩnh của biệt thự, một vị khách không mời mà đến xông vào —

Trương Văn.

Vừa thấy tôi bước xuống từ tầng ba, bà ta lập tức lao đến như tên bắn, định túm lấy tôi:

“Hựu Ninh!”

Tôi dừng lại ở bậc thang cuối cùng, né tránh tay bà ta một cách kín đáo, giọng lạnh nhạt:

“Bà đến làm gì?”

Minh phu nhân đã nhờ người giải quyết hộ khẩu cho tôi, ngoài chuyện từng chung sống, tôi và Trương Văn không còn gì ràng buộc.

Tôi cũng không còn lý do gì phải sợ bị bà ta thao túng nữa.

Trương Văn không biết điều đó, nghe tôi nói vậy liền hùng hổ bắt đầu lên giọng trách móc:

“Cô còn mặt mũi mà hỏi à? Hôm đó mẹ chẳng qua chỉ mắng cô có hai câu thôi!

Mà cô đã giận dỗi bỏ nhà đi?!

Nếu không nhờ tiểu thư Minh Ưu lanh lợi nói cho mẹ biết cô đang ở đâu, suýt chút nữa mẹ phải báo cảnh sát rồi đấy!”

Đang nói hăng, bà ta chợt nhìn thấy bộ đồ ngủ lụa cao cấp tôi đang mặc, hai mắt trợn lên, giận dữ gằn giọng:

“Tống Hựu Ninh, mẹ đã nói với cô bao nhiêu lần rồi?

Thân phận con riêng là điều nhục nhã, phải sống như chuột chui rúc trong góc tối, sao cô còn mặt dày dọn đến nhà họ Tống mà sống hả?!”

Câu nói ấy như muốn bôi nhọ tôi ngay trước mặt tất cả mọi người —

Rằng tôi là đứa không biết xấu hổ, lừa gạt Minh phu nhân để được về ở trong nhà, mang dã tâm không tốt!

Quả nhiên, ánh mắt của người giúp việc trong phòng khách bắt đầu thay đổi.

Đều lộ vẻ dè bỉu hoặc khinh thường.

Tống Minh Ưu thấy vậy thì rất hài lòng, từ từ bước ra “giả bộ” xoa dịu tình hình:

“Dì à, Hựu Ninh đúng là có chút hư vinh thật.

Nhưng dì cũng không nên nói như thế, kẻo tổn thương lòng tự trọng của chị ấy.”

Nói rồi, cô ta chủ động rót một ly nước đưa cho Trương Văn.

Chỉ là một ly nước, mà Trương Văn đã cảm động đến mức gần rơi nước mắt, thành thật khen ngợi:

“Đúng là con gái của bà Tống dạy ra, dịu dàng đĩnh đạc.

Không giống như Tống Hựu Ninh, lúc nào cũng nhỏ nhen tủn mủn.”

Bà ta vừa nói vừa đưa tay đón lấy ly nước.

“Đã vậy thì, nếu bà thích Tống Minh Ưu đến thế… hay là tôi tặng luôn cô ta cho bà làm con gái?”

Giọng nói lạnh như băng tuyết của Minh phu nhân vang lên từ tầng bốn, đột ngột chen ngang.

Bà đứng nơi hành lang cao nhất, từ trên nhìn xuống, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ khung cảnh.

Trương Văn sững người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng ánh mắt Minh phu nhân chỉ lướt qua bà ta, rồi dừng lại trên người Tống Minh Ưu.

Khóe môi bà khẽ nhếch lên, cười nhạt, giọng châm biếm:

“Còn con nữa, chẳng phải hôm qua còn nói Trương Văn là người phá hoại hôn nhân của mẹ sao?

Vậy mà hôm nay đã sốt sắng nịnh bợ bà ta rồi?

Mẹ nhớ hình như chưa từng dạy con kiểu hai mặt như thế đâu.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng Trương Văn mới là mẹ con đấy.”

Câu nói cuối cùng tuy là giọng đùa, nhưng lại như búa tạ, nện thẳng vào lòng những kẻ có tâm địa bất chính.

Đặc biệt là Tống Minh Ưu, lần đầu tiên mất kiểm soát hoàn toàn.

“Choang” một tiếng, ly nước rơi khỏi tay, văng tung tóe lên váy cô ta.

Cô ta ngây người, run giọng gọi:

“Mẹ…”

8

Không khí trong phòng chợt lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều im bặt, không ai dám thở mạnh.

Trương Văn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, há miệng định phủ nhận:

“Phu nhân Tống, tôi…”

“Ở nhà họ Minh, làm ơn gọi tôi là Minh phu nhân.”

Minh phu nhân lạnh giọng cắt lời.

Trương Văn thoáng lúng túng, nắm chặt bàn tay.

Cái danh xưng mà Minh phu nhân thờ ơ thì bà ta lại khao khát đến phát điên.

Bà ta cố nuốt sự khó chịu vào trong, miễn cưỡng đổi lời:

“Minh phu nhân, chị hiểu lầm rồi, tiểu thư Minh Ưu thân phận cao quý, tôi sao dám trèo cao.”

“Vậy còn phải xem là con của ai sinh ra.”

Minh phu nhân bật cười, không rõ là trào phúng hay châm chọc, rồi lạnh nhạt nói:

“Nhà họ Minh không chào đón người ngoài.

Bà Trương, mời về cho.”

Vừa dứt lời, hai vệ sĩ liền tiến đến, đứng hai bên Trương Văn, đồng loạt đưa tay ra làm động tác mời.

Dù trong lòng không cam tâm, không cam nguyện, Trương Văn vẫn phải rời khỏi biệt thự như một kẻ bị áp giải.

Nếu không chịu đi, bà ta sẽ bị cưỡng chế đuổi ra ngoài, đến lúc ấy lại càng mất mặt.

Sau khi Trương Văn rời đi, Minh phu nhân đi thang máy xuống tầng trệt, liếc nhìn tôi một cái, rồi ánh mắt lạnh băng chuyển sang phía Tống Minh Ưu:

“Thích bà ta đến thế, sao vừa rồi không đi cùng luôn đi?”

Tống Minh Ưu biến sắc, nước mắt rưng rưng, vội nhào tới kéo lấy tay Minh phu nhân, khóc lóc van xin:

“Mẹ, con không có quan hệ gì với ả tiểu tam kia hết!

Mẹ đừng đuổi con đi mà!”

Lúc cần thì gọi “dì”, không cần thì gọi “tiểu tam”.

Thật đúng là châm chọc đến cực điểm.

Minh phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta, đợi ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô ta dần tắt lịm, mới thản nhiên ném cho một viên kẹo ngọt:

“Làm sao mẹ nỡ đuổi con chứ?

Sắp đến sinh nhật con rồi, mẹ còn phải chuẩn bị cho con một món quà lớn trong lễ trưởng thành nữa mà.”

Vừa nói bà vừa gỡ tay cô ta ra.

Tống Minh Ưu lập tức mừng rỡ, nước mắt chưa kịp khô đã cười rạng rỡ:

“Con biết mà, mẹ vẫn là thương con nhất!”

9

Từ hôm đó, thái độ của Minh phu nhân với Tống Minh Ưu quay trở lại như cũ.

Còn với tôi, bà lại dần lạnh nhạt.

Tống Minh Ưu nhân cơ hội đó phát huy trọn vẹn khả năng đóng vai hai mặt.

Trước mặt tôi thì vênh váo, đắc ý nói:

“Tống Hựu Ninh, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để lừa mẹ.

Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn là mẹ tôi.”

Còn trước mặt Minh phu nhân, cô ta lại hóa thân thành cô con gái ngoan ngoãn, ngọt ngào quấn lấy bà không rời nửa bước.

Khi cha ruột tôi – Tống Cảnh Minh – đến thăm, ba người ngồi ăn cơm vui vẻ bên nhau.

Còn tôi chỉ có thể đứng nhìn từ xa, như một kẻ ngoài cuộc “ngưỡng mộ” cái bóng gia đình của họ.

Niềm kiêu hãnh trong lòng Tống Minh Ưu dâng lên đến đỉnh điểm.

Cô ta vẫn tưởng mình đang sống trong chiếc bình mật ngọt.

Hoàn toàn không hay biết —

Đây chỉ là sự bình yên trước cơn giông bão, là thời điểm ươm mầm cho…

Cú ra đòn kết liễu cuối cùng.

Đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà trăm tầng – tổng bộ tập đoàn Minh thị, Minh phu nhân cầm ly cà phê, nhấp từng ngụm nhỏ, nhìn ra biển đèn phía xa, nhẹ giọng nói:

“Kẻ nào trời muốn diệt, trước tiên sẽ khiến nó cuồng vọng.”

“Mẹ, con hiểu mà.” – tôi đáp.

Minh phu nhân rất hài lòng với thái độ biết điều của tôi:

“Sau kỳ thi đại học, con theo chú Đoạn học việc đi.

Mẹ hy vọng con sẽ không khiến mẹ thất vọng, có thể gánh vác cả Minh thị và Tống thị sau này.”

Minh phu nhân không chỉ là một người mẹ, mà còn là một nữ doanh nhân bản lĩnh.

Bà từng đưa Minh thị từ một doanh nghiệp hạng trung lên vị trí đế chế tài chính hàng đầu, uy quyền không thể lay chuyển trên thương trường.

Tất cả đều nhờ vào tầm nhìn, sự quyết đoán và đôi bàn tay sắt.

So với tình yêu mẹ con muộn màng sau mười tám năm…

Tôi càng hy vọng có thể học được từ bà những thứ thực tế —

Thứ sẽ giúp tôi cả đời không còn yếu đuối.

10

Buổi lễ trưởng thành của hai tiểu công chúa nhà họ Minh và họ Tống thu hút sự quan tâm của toàn thành phố.

Với tư cách là “nhân vật chính”, Tống Minh Ưu đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị.

Từ trang điểm đến làm tóc, mấy chục người vây quanh phục vụ.

Đám bạn thân của cô ta tụ lại bên cạnh, vừa thấy chiếc váy lấp lánh mà cô ta mặc liền đồng loạt xuýt xoa:

“Minh Ưu, đây là phiên bản giới hạn của B.R, đã ngưng sản xuất từ lâu rồi đó!”

“Nhiều siêu sao quốc tế còn cầu mà không được, thế mà lại nằm trên người cậu!”

Tống Minh Ưu đưa tay vuốt nhẹ lớp vải mềm mịn, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, mỉm cười khiêm tốn:

“Mình cũng không rõ nữa, mấy thứ này đều do mẹ chuẩn bị cho mình.”

Câu đó vừa buông ra, đám bạn lập tức xôn xao hâm mộ:

“Thật là hạnh phúc quá đi!”

“Ước gì mình cũng có một người mẹ tuyệt vời như vậy, cái gì cũng lo cho con hết!”

Khắp xung quanh đều là tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ.

Có người nịnh bợ, thì cũng sẽ có kẻ nói bóng gió châm chọc.

Ngay lúc Tống Minh Ưu đang đắm chìm trong những lời tán tụng đến mức sắp quên mình, một giọng nói lành lạnh đột nhiên chen ngang:

“Nhưng tôi lại nghe nói, ở Minh Nguyệt Trang Viên hiện giờ còn có một đứa con riêng của ba cậu đang ở đấy.

Nghe đâu tổng giám đốc Tống còn đối xử với cô ta không tệ nữa.”

Không phải tin đồn.

Mà là sự thật.

Chuyện này đã sớm lan truyền trong giới.

Rất ít người có thể cưỡng lại sự tò mò của những câu chuyện như vậy, huống chi vụ này còn kỳ lạ đến bất thường.

Những kẻ tinh ranh đều có thể ngửi ra mùi nội tình, không ai muốn bỏ qua.

Tống Minh Ưu cố gắng làm như không để tâm, gượng cười đáp:

“Đó là vì mẹ mình là một người tốt bụng.”

Tốt bụng ư?

Tốt đến mức có thể đem cả “con riêng” của chồng về nhà nuôi nấng chu đáo?

Tôi đứng trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo cô ta, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.

Trong lòng tràn đầy chờ mong được nhìn thấy cảnh cô ta tuyệt vọng sụp đổ vào hôm nay.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com