Thiên Kim Thật Trở Về - Chương 3
11
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Tống Minh Ưu đội vương miện, tay nâng tà váy, tao nhã bước lên sân khấu giữa ánh mắt chăm chú của tất cả khách mời.
Cô ta đứng giữa Tống Cảnh Minh và Minh phu nhân.
Phần quan trọng nhất trong buổi tiệc sinh nhật này chính là màn ba người cùng nhau cắt bánh kem.
Tống Minh Ưu nhận lấy con dao từ tay Tống Cảnh Minh, chuẩn bị cắt thì Minh phu nhân đột ngột giữ tay cô ta lại:
“Khoan đã.”
Tống Minh Ưu khựng lại, ngước mắt nghi hoặc:
“Mẹ?”
Minh phu nhân không trả lời, mà quay sang phía đám đông, nở nụ cười tuyên bố:
“Hôm nay là một trong những cột mốc quan trọng nhất trong cuộc đời con gái tôi.
Tôi và ông Tống Cảnh Minh quyết định sẽ tặng cho con bé mỗi người 10% cổ phần công ty của mình.”
Câu nói vừa dứt, Minh phu nhân vỗ tay một cái.
Ngay lập tức, đội ngũ luật sư đã chờ sẵn bước lên sân khấu, trên tay là những khay đựng tài liệu.
Mỗi khay đều có sẵn bút và đã được mở sẵn đến trang ký tên.
Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ chữ ký.
Món quà quá đỗi bất ngờ khiến Tống Minh Ưu suýt rơi nước mắt, cảm động nhìn về phía hai người.
Tống Cảnh Minh vỗ nhẹ vai cô ta, như khích lệ:
“Đây là quyết định của ba và mẹ con.”
Nghe vậy, Tống Minh Ưu yên tâm hẳn, không cần xem kỹ liền ký hết mọi giấy tờ.
Ngay sau đó, trưởng nhóm luật sư gom toàn bộ lại, đưa cho Minh phu nhân.
Bà lật xem một lượt, xác nhận chữ ký đầy đủ, rồi đưa lại cho người phụ trách:
“Tốt. Nhờ anh đi công chứng ngay giúp tôi.”
Sự vui sướng trong mắt Tống Minh Ưu càng thêm rạng rỡ, cô ta ngẩng đầu cười tươi như hoa:
“Cảm ơn mẹ!”
“Không cần cảm ơn.” – Minh phu nhân đáp.
“Bởi vì mẹ còn một món quà lớn hơn đang chờ con.”
Nói xong, sắc mặt bà chợt nghiêm lại, bước lên phía trước giật lấy micro từ MC, lạnh lùng tuyên bố:
“Hiện tại, tôi có một chuyện quan trọng cần công bố.”
Thấy bà nghiêm túc như vậy, lòng Tống Minh Ưu càng thêm mong đợi.
Nhưng ngay sau đó, cô ta nghe thấy câu nói hủy diệt từ chính miệng Minh phu nhân:
“Người con gái tôi đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm qua – Tống Minh Ưu –
…không phải con ruột của tôi.”
12
Một câu nói như sét đánh giữa trời quang, khiến toàn bộ người có mặt trong hội trường đều bàng hoàng chết lặng.
“Bảo sao Tống Minh Ưu nhìn chẳng giống tổng giám đốc Minh chút nào, thì ra là hàng nhái.”
“Thế con gái ruột của bà Minh là ai?”
“Hôm trước tôi thấy bà ấy đưa một cô gái trẻ về nhà, có khi nào là cô ta không?”
“Nhưng nhà họ Minh giàu có thế, lúc sinh nở chắc chắn có người giám sát chặt chẽ, làm sao lại ôm nhầm con được?”
“Nếu để đoán động cơ gây án thì tôi nghi chủ tịch Tống nhất!”
“…”
Những lời bàn tán râm ran bên dưới gần như đã đoán trúng hết sự thật.
Ánh mắt từng ngập tràn ngưỡng mộ nay đều hóa thành châm biếm và khinh miệt.
Tống Minh Ưu không chịu nổi cú sốc đó, nhìn đám đông đông nghịt trước mặt, đầu óc choáng váng, chân đứng không vững, lảo đảo muốn ngã.
Trong khi đó, Tống Cảnh Minh – người luôn khoác mác “người cha mẫu mực” – cũng không hề để ý đến sự bất thường của cô ta.
Bởi lúc này, khi mọi sự nghi ngờ trong đám đông chuyển hướng sang ông ta, ông mới bắt đầu hoảng hốt.
Tống Cảnh Minh sầm mặt, bước lên phía trước, quát Minh phu nhân:
“Cô đang nói linh tinh gì thế hả?!
Minh Ưu là con gái cô mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra đấy, sao lại không phải con ruột chúng ta?”
Nói xong liền định giật micro trong tay bà, còn ra lệnh cho vệ sĩ kéo bà xuống khỏi sân khấu.
Nhưng buổi tiệc này do một tay Minh phu nhân tổ chức, từ MC đến nhân viên phục vụ đều là người của bà.
Ngay lúc ông ta vừa giơ tay ra, hai vệ sĩ đã tiến lên, bẻ ngược hai tay ông ta ra phía sau.
“A—!”
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, hai cánh tay của Tống Cảnh Minh bị trật khớp, mềm nhũn rũ xuống.
Loại bỏ được kẻ ngáng đường, Minh phu nhân lạnh nhạt đảo mắt nhìn khán phòng đang chết sững, kéo mọi người trở lại vấn đề chính:
“Các vị đoán đúng rồi.
Cô gái mà tôi dẫn về hôm đó chính là con ruột của tôi.”
13
Nói đến đây, ánh mắt sắc lạnh của Minh phu nhân bỗng trở nên dịu dàng.
Bà khẽ phất tay gọi tôi:
“Hựu Ninh, con là người thừa kế tương lai của hai nhà Minh – Tống, lên đây chào hỏi mọi người đi.”
Tôi đứng dậy bước lên sân khấu.
Ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cả hội trường.
Đến lúc này, Tống Minh Ưu mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, hét lên đầy tuyệt vọng:
“Không phải! Cô ta không phải!
Con mới là con gái ruột của mẹ! Mẹ ơi!”
Vừa nói vừa lao về phía tôi với gương mặt méo mó, hai tay chồm tới định đẩy tôi.
Khi đó tôi đang đứng gần rìa sân khấu, độ cao hơn ba mét.
Nếu bị đẩy xuống, chắc chắn nguy hiểm đến tính mạng.
May là tôi đã chuẩn bị từ trước, nắm lấy hai vạt váy, nghiêng người né sang bên.
“Hựu Ninh, con không sao chứ?”
Minh phu nhân kịp chạy tới ôm lấy tôi, lo lắng kiểm tra khắp người.
Tôi phản ứng nhanh nên không hề hấn gì.
Nhưng Tống Minh Ưu thì không may mắn như thế.
Cô ta lao vào khoảng không, không kịp dừng lại, người chúi về phía trước.
“Bộp!”
Đầu đập mạnh xuống sàn sân khấu!
Không biết bị thương ở đâu, miệng bắt đầu sùi bọt mép, cơ thể co giật, chân tay run rẩy dữ dội.
“Minh Ưu!”
Trương Văn lao đến đúng lúc chứng kiến cảnh đó.
Trong lòng hoảng loạn cực độ, nhưng sợ làm tình trạng con gái nặng thêm nên không dám chạm vào.
Muốn gọi cấp cứu, nhưng lại sực nhớ mình không mang điện thoại.
Buổi tiệc hôm nay quy tụ đủ giới tinh anh, vì lo ngại có người có ý đồ xấu trà trộn vào, nên ngoài khách mời đặc biệt, những người còn lại đều phải nộp lại điện thoại khi vào.
Trương Văn chỉ còn cách hạ giọng khẩn cầu những người xung quanh:
“Làm ơn gọi xe cứu thương giúp tôi với! Cầu xin mọi người đấy!”
Nhưng ai nấy vừa thấy bà ta lao tới là lập tức né như tránh ôn dịch.
Nhìn thấy tình trạng của Minh Ưu ngày càng tệ, Trương Văn cuối cùng cũng hiểu ra —
Nếu không có sự cho phép của Minh phu nhân, sẽ chẳng ai ra tay giúp cả.
“Bịch!”
Bà ta quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu.
14
“Chủ tịch Minh, có oán phải có đầu, có nợ phải có chủ.
Năm xưa lúc bị tráo con, Minh Ưu cũng chỉ vừa mới chào đời, không biết gì cả.
Xin bà, vì tình mẹ con mười tám năm mà cứu lấy con bé một lần…
Tôi chấp nhận trả bất kỳ giá nào!”
Trương Văn vừa dập đầu vừa cầu xin.
Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ thốt lên: “Đúng là một tình mẹ con lay động lòng người.”
Nhưng chính cái thứ “tình mẹ con sâu nặng” giữa bọn họ…
Đã khiến tôi và Minh phu nhân kiếp trước chết không nhắm mắt!
Dù Trương Văn đã dập đầu đến tóe máu, Minh phu nhân vẫn không nói lời nào.
Mãi đến khi hơi thở của Tống Minh Ưu yếu dần, bà mới lạnh nhạt mở miệng:
“Bà dập đầu cầu xin tôi ngay trước mặt bao nhiêu phóng viên như vậy, định đẩy tôi vào thế bất nghĩa à?”
Lời vừa buông ra, Trương Văn đang chuẩn bị dập đầu tiếp lập tức khựng lại, ngẩng đầu, gương mặt bê bết máu, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Tôi không dám!”
Minh phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, không biểu cảm gì, khẽ phất tay gọi đội y tế túc trực trong khách sạn lên cấp cứu cho Tống Minh Ưu.
Thấy con gái được đưa đi, trái tim treo lơ lửng của Trương Văn cuối cùng cũng hạ xuống, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
“Giờ thì…”
Tôi bước ra khỏi vòng tay Minh phu nhân, đi tới trước mặt Trương Văn, ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bà ta.
“Đến lượt chúng ta giải quyết nợ cũ rồi.”
15
Quản gia rất biết điều, khi Trương Văn đang dập đầu cầu xin thì âm thầm cho người giải tán khách mời trong sảnh tiệc.
Trương Văn liếc nhìn khán phòng giờ đã vắng tanh, trong lòng dâng lên một nỗi sợ không tên, lồm cồm bò lùi lại, giọng run rẩy:
“Tống Hựu Ninh, dù sao ta cũng là người đã nuôi lớn con từng muỗng cháo bát cơm, con không biết ơn thì thôi, lại còn…”
“Biết ơn?!”
Tôi không ngờ vào lúc này rồi mà Trương Văn vẫn có thể mặt dày đóng vai người có công như vậy.
“Tôi nên biết ơn chuyện bà tráo đổi tôi từ khi lọt lòng, khiến tôi bị xem là con riêng, trở thành trò cười cho thiên hạ?
Hay nên biết ơn vì bao năm qua bị bà nhồi nhét vào đầu rằng mình chỉ là con chuột bẩn thỉu sống trong cống rãnh, phải lén lút mà sống?
Hay là nên biết ơn vì bà cấu kết với Tống Cảnh Minh lừa gạt mẹ tôi, lợi dụng lòng tin bà dành cho Minh Ưu, để Minh Ưu bỏ độc vào thức ăn khiến bà ấy suy tạng mà chết?”
Tống Cảnh Minh không yêu Trương Văn, càng không yêu Tống Minh Ưu.
Nhưng với tư cách một kẻ thương nhân tham lam, ông ta thèm khát khối tài sản khổng lồ của nhà họ Minh.
Vì vậy, ngay khi Trương Văn tìm cách bò lên giường ông ta, ý nghĩ kia đã nảy mầm —
Hoán đổi long phượng, từng bước thâu tóm Minh thị.
Sau đó sẽ chia cho Trương Văn một khoản “hậu tạ” hậu hĩnh.
Còn Trương Văn thì vốn trèo lên giường vì tiền, mà con gái bà ta lại có thể đường hoàng mang danh tiểu thư của cả Minh lẫn Tống —
Vừa có tiền, vừa có quyền, còn có gì phải do dự?
Thời kỳ đầu khi Minh phu nhân và Tống Cảnh Minh mới kết hôn, họ thực sự từng có khoảng thời gian tình cảm mặn nồng.
Cũng chính vì thế mà bà mới dễ dàng mắc bẫy.
Đến khi chuyện bị phanh phui, Trương Văn sợ bị liên lụy, liền vội đẩy hết trách nhiệm cho Tống Cảnh Minh:
“Là ông ta ép tôi phải làm như vậy!
Hựu Ninh, tôi dù có bao nhiêu sai, cũng đã nuôi con lớn khôn!
Con không biết đâu, năm xưa sau khi ông Tống tráo con về cho tôi, còn ra lệnh phải tìm cách khiến con ‘chết bất đắc kỳ tử’.
Nếu tôi không mềm lòng… làm gì có ngày hôm nay để con được gặp lại Minh phu nhân? Nói xem, có đúng không?”
“Ngụy biện!”
Tôi sốc vì sự trơ tráo của bà ta, chẳng buồn đôi co, liền cầm lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn, không chút do dự đập thẳng lên đầu bà ta:
“Có gì thì vào đồn cảnh sát mà khai!”
16
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Tống Minh Ưu nghe tin Trương Văn bị cảnh sát bắt đi.
Cô ta chẳng mảy may để tâm, chỉ chăm chăm tìm cách được Minh phu nhân tha thứ.
“Mẹ ơi, tất cả đều là âm mưu của ba và Trương Văn.
Con thật sự không biết gì cả…”
“Không biết gì à?
Vậy cái này là gì?”
Minh phu nhân nhìn cô ta đang quỳ gối khóc lóc dưới chân mình mà không hề lay động, lạnh lùng ném một tập hồ sơ xuống sàn.
Tống Minh Ưu run rẩy nhặt lên mở ra.
Tiêu đề rõ rành rành: “Báo cáo kiểm nghiệm độc tính thực phẩm”.
Bằng chứng rành rành, Tống Minh Ưu không còn gì để biện minh.
Chỉ còn biết để mặc nước mắt tuôn ào ạt như suối:
“Mẹ, chẳng lẽ mười tám năm tình cảm mẹ con giữa chúng ta đều vô nghĩa sao?
Mẹ từng nói, con là bảo bối quan trọng nhất đời mẹ mà.
Ngoài việc không cùng huyết thống, chúng ta có gì khác biệt đâu?”
“Quản gia, tiễn khách.”