Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương - Chương 1
1.
Cặp cha mẹ cân tài cân sức này và hai đứa con nuôi lòng lang dạ sói đều đang điên cuồng che giấu sự hoảng loạn.
Cuối cùng, Lâm Vãn Vãn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:
“Chị mới về nhà hôm nay, chắc trên đường đi mệt rồi nhỉ.”
Cô ta tiến đến nắm tay tôi, cố gắng chuyển đề tài.
Tôi không phản đối, dù sao tôi cũng không định vạch trần ngay lập tức, mục đích chỉ là gieo vào lòng bọn họ một hạt giống nghi ngờ.
Trước khi tôi đứng vững gót chân ở đây, dù có làm rối loạn tình hình cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi.
Tôi cứ thế đi theo cô ta lên góc hành lang tầng hai.
Cô ta mở cửa, giống hệt như kiếp trước, chỉ vào căn phòng rộng năm mươi mét vuông, cười dịu dàng nói:
“Đây là phòng lớn nhất trong nhà, vốn dĩ là của em, nhưng giờ chị đã trở về, tất nhiên em phải trả lại cho chị rồi.
“Nghe nói chị thường gặp ác mộng, em đã tự tay khâu gối ôm, bên trong có thảo dược an thần, chị dùng sẽ rất hợp.
“Đúng rồi, em còn cho người sửa sang lại phòng một lần nữa, hy vọng chị sẽ thích.”
Nụ cười của cô ta ngọt ngào đáng yêu, rồi nhẹ nhàng lắc cánh tay của thiếu gia giả Lâm Tử Văn.
Người kia nhìn tôi với ánh mắt đầy khó chịu.
“Đúng vậy, Vãn Vãn đã thức mấy đêm liền để làm ra cái gối đó, cô đừng không biết điều mà phụ lòng em ấy đấy.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn.
Chẳng qua chỉ là nhét chút hương liệu gây ảo giác vào gối ôm thôi mà, có cần thức mấy đêm liền không?
Dù rằng thứ đó đã khiến tôi bao đêm không yên giấc, thậm chí còn mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Nhưng lần này, tôi vẫn vui vẻ nhận lấy.
“Vậy thì cảm ơn em gái nhé.
“Nhưng căn phòng này lớn quá, chị không quen ngủ ở nơi rộng rãi thế này.”
Sắc mặt Lâm Vãn Vãn thoáng hoảng loạn.
“Sao lại thế được, em—”
Tôi lập tức ngắt lời cô ta, cầm lấy gối ôm.
“Gối ôm thì chị nhận, nhưng phòng thì cứ để ba mẹ sắp xếp lại đi.”
Nói xong, tôi quay người đi xuống lầu.
Kiếp trước khi tôi bắt đầu phát bệnh tâm thần, cơ thể đã xuất hiện nhiều dấu hiệu bất thường.
Ai biết trong căn phòng đó còn có những “bất ngờ” nào đang chờ tôi nữa chứ.
Phòng của Lâm Vãn Vãn vừa sửa sang lại, tôi tuyệt đối không dám ngủ lần nữa.
Dưới lầu.
Ba mẹ nhìn tôi, cười tươi hỏi:
“Nam Nam, phòng mới thế nào, con có thích không?”
Tôi cũng cười rạng rỡ đáp lại:
“Ba mẹ, phòng rất đẹp, nhưng con không muốn cướp đồ của em gái. Phòng chứa đồ nhỏ ở phía đông, con dọn dẹp một chút là có thể ở rồi.
“Nhiều năm qua con không thể ở bên ba mẹ để làm tròn đạo hiếu, thật tiếc là con không có tiền để mua quà… Đây là gối ôm em gái tặng con, con mượn hoa hiến Phật, tặng lại cho ba mẹ nhé!
“Nghe nói bên trong có thảo dược an thần, hy vọng ba mẹ đêm nào cũng ngủ ngon!”
Nói rồi, tôi liền nhét ngay chiếc gối đầy hương liệu đó vào tay họ.
2
Đời này, ba mẹ vẫn chưa thất vọng về tôi, vì vậy vô cùng cảm động, nắm chặt tay tôi không chịu buông.
“Nam Nam, là ba mẹ không chăm sóc con cẩn thận nên con mới bị bọn buôn người bắt cóc. Những năm qua con đã phải chịu khổ rồi…
“Trong thẻ này có ba triệu, con muốn gì thì cứ để anh trai dẫn con đi mua. Những gì ba mẹ nợ con, nhất định sẽ bù đắp cho con.”
Nói xong, mẹ tôi còn tháo chiếc dây chuyền đá quý trên cổ xuống, âu yếm đeo cho tôi.
“Đây là chiếc dây chuyền mẹ thích nhất, giờ mẹ tặng cho Nam Nam có được không?
“Ngày mai trong buổi tiệc, con hãy đeo nó nhé. Chúng ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng con gái yêu của chúng ta đã trở về.”
Hai anh em Lâm Vãn Vãn đuổi theo phía sau, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ và dây chuyền, trong mắt hiện lên sự ghen tị và lạnh lẽo.
“Chị, đây là quà em tặng cho chị… Hơn nữa ba mẹ lớn tuổi rồi, loại hương liệu này chắc chắn không hợp, em sẽ làm cái khác cho họ.”
Tôi cũng mỉm cười.
“Ba bận rộn công việc, mẹ thì mất ngủ triền miên, hương liệu này rất tốt cho ba mẹ.
“Nếu em gái không yên tâm… Ba mẹ, hay là tìm bác sĩ kiểm tra cái gối này xem sao, lỡ như có—”
Lời tôi vừa dứt, Lâm Vãn Vãn đã vội vàng ngắt lời với giọng căng thẳng:
“Không cần đâu, hương liệu này dù không có lợi thì cũng chẳng có hại gì.
“Chỉ là—”
Tôi nhanh chóng lên tiếng trước:
“Đã vậy thì ba mẹ cứ yên tâm mà dùng nhé, chẳng lẽ ba mẹ không thích món quà con tặng hay sao?”
Nghe vậy, hai người ôm tôi càng chặt hơn.
“Sao lại không thích chứ, Nam Nam, ba mẹ đêm nào cũng sẽ ôm nó ngủ mà.
“Nam Nam, con đừng ở trong phòng chứa đồ nữa, hãy chuyển sang phòng phía nam đi. Phòng đó vốn là phòng khách, nếu con không thích thì sẽ sửa lại.”
Sắc mặt Lâm Vãn Vãn dần trở nên lạnh lẽo, không nói thêm lời nào.
Lâm Tử Văn định lên tiếng nhưng khi thấy ánh mắt của Lâm Vãn Vãn, hắn cũng ngậm miệng lại.
Mẹ tôi nhìn Lâm Vãn Vãn một cách thờ ơ, giọng điệu lạnh nhạt hơn nhiều so với kiếp trước.
“Dẫn chị con về phòng đi.
“Ngày mai chị con sẽ tham gia tiệc, việc trang điểm và chuẩn bị cứ giao cho con.”
Lâm Vãn Vãn sững người, giọng nói đầy tủi thân:
“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải con đã làm gì khiến mẹ giận không?
“Hay là vì chị đã trở về, nên mẹ không cần con nữa?”
Tôi khẽ nhướng mày đầy ý vị.
Xem ra lời nói vừa rồi của tôi đã khiến mẹ nghi ngờ thân phận của Lâm Vãn Vãn.
Quả nhiên, mẹ chỉ cười nhạt:
“Sao có thể chứ? Ngày ba con nhận nuôi con, ba mẹ đã quyết định sẽ nuôi con cả đời.
“À đúng rồi, khi con được đưa về nhà lúc bốn tuổi, con chưa từng nhắc đến ba mẹ ruột của mình. Con còn nhớ gì về họ không?”
Lâm Vãn Vãn chết lặng, ba tôi vội vàng giải vây:
“Hồi đó còn nhỏ như vậy thì nhớ được gì chứ?
“Thôi nào, Vãn Vãn, mau đưa chị con về phòng đi.”
Lâm Vãn Vãn đi rồi, không ai chú ý đến việc mẹ tôi khẽ lấy mấy sợi tóc trên đầu cô ta.
3
Trong phòng của Lâm Vãn Vãn, cô ta đưa cho tôi một chiếc váy dạ hội.
“Chị, đây là chiếc váy dạ hội mà em đã đặt may riêng trước đó, có đính năm viên kim cương, rất đẹp đấy. Chị thử mặc lên xem sao.”
Chiếc váy quả thật rất đẹp, thiết kế tinh xảo với những khoảng hở tinh tế, cao quý lộng lẫy, lấp lánh ánh sáng, hoàn toàn phù hợp với thân phận “thiên kim thật” của tập đoàn nhà họ Lâm.
Chính chiếc váy này, kiếp trước đã biến tôi thành trò cười cho cả thành phố chỉ trong ngày thứ hai sau khi trở về nhà.
Cảm giác áy náy của ba mẹ dành cho tôi cũng nhanh chóng bị thay thế bằng sự tức giận và xấu hổ.
Còn lần này, tôi sẽ khiến họ tự đào mồ chôn chính mình.
Sau khi thay đồ xong, cô ta dẫn tôi đến trước mặt ba mẹ.
“Ba mẹ, mắt nhìn của con cũng không tệ phải không?”
Ba mẹ tôi kéo tôi lại, ngắm nghía hồi lâu rồi gật đầu.
“Không tồi, không tồi, đều là kim cương xanh cả, Nam Nam mặc vào thật thanh lịch và đoan trang.”
Khóe miệng Lâm Vãn Vãn khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
“Chị, mấy viên kim cương trên chiếc váy này rất quý giá, tốt nhất là nên cởi ra trước, ngày mai hãy mặc.”
Tôi theo cô ta trở về phòng, sau khi thay đồ xong, cô ta tự nhiên cầm lấy chiếc váy.
“Chiếc váy này cần được bảo quản kỹ lưỡng, quy trình rất phức tạp. Để đảm bảo ngày mai không có sơ sót gì, tốt nhất cứ để ở chỗ em.”
Tôi cũng không từ chối, chỉ mỉm cười với cô ta.
“Vãn Vãn, cảm ơn em nhé. Nhưng nếu em đưa chiếc váy này cho chị rồi, vậy ngày mai em sẽ mặc gì đây?”
Cô ta chỉ vào một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt trong tủ quần áo của mình.
“Ngày mai là tiệc chào mừng chị trở về, tất nhiên em sẽ không giành sự nổi bật của chị rồi.
“Em sẽ mặc chiếc này thôi.”
Tôi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ đầy nghi hoặc.
“Nhưng chiếc này trông có vẻ không đắt tiền lắm, nếu quá giản dị thì ba mẹ có cảm thấy mất mặt không?”
Ánh mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ chán ghét, giọng nói vô thức lộ ra sự đắc ý:
“Chị đừng xem thường, dù đơn giản nhưng cũng không hề rẻ đâu, ít nhất cũng phải hơn hai trăm triệu đấy.”
Đã không muốn giành sự nổi bật của tôi, vậy thì mặc váy dạ hội mấy trăm triệu làm gì?
Khóe miệng tôi khẽ cong lên.
“Vậy thì chị yên tâm rồi.”
Thích làm trung tâm chú ý sao? Lần này tôi sẽ cho cô ta nổi bật thật rực rỡ.
Buổi chiều, Lâm Tử Văn lại dẫn tôi đến trung tâm thương mại, qua loa mua một vài vật dụng sinh hoạt.
Sau khi nhận được chiếc điện thoại mới mua, anh ta lập tức dẫn tôi đến tiệm trang sức.
Sau khi chọn vài món trang sức bình thường, anh ta đưa cho tôi một tờ hóa đơn và bảo tôi ký tên.
Tôi chỉ mới liếc mắt nhìn qua liền hỏi:
“Đây là gì vậy?”
Anh ta mất kiên nhẫn giục giã:
“Mua trang sức thì phải ký tên chứ còn gì nữa.
“Dù sao cô cũng không hiểu, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tôi giả vờ tủi thân ký tên mình vào.
Người muốn chết thì tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng gấp gáp muốn chết như anh ta thì đây là lần đầu tiên.
4
Đêm đó, tôi gọi điện cho viện trưởng.
“Vâng, cảm ơn thầy đã quan tâm, ba mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt.
“Ba mẹ tôi nói rằng những năm qua nhờ có thầy chăm sóc nên đã quyên góp ba triệu cho trại trẻ mồ côi.
“Vừa nãy đã chuyển khoản rồi…”
Viện trưởng xúc động cảm ơn không ngớt, mãi một lúc sau mới cúp máy.
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi điện thoại ngoài phòng khách.
Dù bà cố gắng đè nén cảm xúc nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của bà.
“Thảo nào ông ta lại tốt với Lâm Vãn Vãn như vậy, hóa ra đúng là con ruột của ông ta!
“Nhà ngoại của tôi giúp ông ta nhiều như vậy, thế mà ông ta lại dám phản bội tôi!
“Tốt thôi, nếu ông ta đã dám mang đứa con hoang về nuôi ngay trước mặt tôi, thì đừng trách tôi không nể tình!”
…
Sáng hôm sau, rất nhiều khách mời đã lần lượt đến nhà họ Lâm.
Để chúc mừng việc tìm lại con gái ruột thất lạc bấy lâu, ba tôi thậm chí còn mời cả nhị thúc – người đã phân chia gia sản từ lâu và hầu như không liên lạc – đến tham dự.
Trong sảnh lớn, mọi người cầm ly rượu champagne, mong chờ sự xuất hiện của tôi.
Lâm Vãn Vãn trang điểm cho tôi suốt một giờ, cuối cùng cũng dẫn tôi ra ngoài.
“Đúng là tiểu thư nhà họ Lâm, vừa nhìn đã thấy giống con gái ruột của tổng giám đốc Lâm và phu nhân!”
“Dù lưu lạc bên ngoài nhiều năm nhưng khí chất không hề thua kém phu nhân hồi trẻ chút nào!”
Mọi người cười nói khách sáo, lễ phép tán dương trước mặt ba mẹ tôi.
Ba mẹ cũng vui vẻ đáp lại bằng những lời khách sáo giả tạo.
Nhưng khi tôi dần bước vào giữa đám đông, một chùm ánh sáng lớn chiếu xuống từ trần nhà, phô bày trọn vẹn chiếc váy dạ hội lộng lẫy.
Chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên mặt mọi người đông cứng lại, sau đó chuyển thành sự chế giễu và khinh miệt.
“Dù gì cũng là con gái ruột thất lạc mười mấy năm, nhưng đâu cần bắt cô ta mặc cả bộ kim cương giả thế kia chứ?”
“Đúng vậy, nhà họ Lâm đâu có thiếu tiền, sao lại để con gái ruột mặc đồ giả vậy nhỉ?”
“Tôi nghe nói tập đoàn nhà họ Lâm từ khi truyền lại cho Lâm Chính Thành đã xuống dốc không phanh, có khi bây giờ cũng khó khăn lắm nên mới phải dùng kim cương giả để giữ thể diện.”
“Ông cụ nhà họ Lâm đúng là nhìn nhầm người, đáng lẽ hồi đó nên truyền cho nhị thúc mới phải.”
“Nhìn sợi dây chuyền trên cổ kìa, chẳng phải là thủy tinh sao?”
“Vẫn là con gái nuôi hiểu chuyện hơn. Nhìn Vãn Vãn mà xem, ăn mặc vừa trang nhã lại không phô trương, chẳng làm mất mặt nhà họ Lâm chút nào.”
Lời bàn tán dồn dập nổi lên, sắc mặt ba mẹ tôi khó coi vô cùng.
Họ nhìn chằm chằm vào những viên kim cương trên váy tôi, khuôn mặt đen như đáy nồi.
Không sai, tất cả kim cương trên chiếc váy này đều là đồ giả, giả đến mức chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Nhưng Lâm Vãn Vãn biết rõ tôi trước đây ngay cả cơm trắng cũng hiếm khi được ăn, nói chi đến việc phân biệt kim cương thật giả.
Vì vậy, cô ta mới dám ngang nhiên tráo đổi kim cương trên váy tôi mà không sợ bị phát hiện.
Cũng như kiếp trước, giữa tiếng cười nhạo của đám đông, ba mẹ tôi tức giận đi đến bên tôi, hạ giọng chất vấn Lâm Vãn Vãn – người chịu trách nhiệm trang điểm cho tôi:
“Chuyện này là sao vậy?
“Dây chuyền đá quý của tôi đâu rồi?”
Cô ta giả vờ ấm ức:
“Ba mẹ, con cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hôm qua sau khi thay đồ cho chị xong, váy vẫn do chị cất giữ.
“Còn dây chuyền đá quý kia, chị ấy không cho con đụng vào, cái này…”
Tôi thầm đếm ngược ba giây, Lâm Tử Văn mang theo gương mặt thất vọng, bước tới.
“Em gái, hôm qua anh đã khuyên em rồi, không thể bán đi kim cương và dây chuyền của mẹ được.”
Hắn còn lấy ra một tờ hóa đơn mua bán.
Trên đó ghi rõ mười viên kim cương xanh và một dây chuyền đá quý đã được tôi bán cho tiệm trang sức với giá năm triệu.
Ngay bên dưới hóa đơn, ngoài con dấu của tiệm trang sức, còn có cả chữ ký của tôi.