Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương - Chương 2
5
“Em gái! Sao em lại hồ đồ như vậy? Chúng ta biết mấy năm qua em đã chịu khổ sở bên ngoài, nhưng bây giờ em đã trở về nhà rồi, ba mẹ và chúng ta sẽ bù đắp cho em!
“Dù có thế nào, em cũng không thể ăn cắp kim cương trong nhà đem bán được!
“Huống hồ còn có dây chuyền của mẹ, đó là kỷ vật bà ngoại để lại, ý nghĩa vô cùng đặc biệt!
“May mà sau đó anh đã lén mua lại chiếc dây chuyền đó rồi.”
Nói xong, hắn đưa chiếc dây chuyền đá quý cho mẹ tôi.
Mẹ tôi xem kỹ một hồi, thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Bây giờ, “chứng cứ rành rành”, họ không thể nhịn được nữa. Trong đôi mắt thất vọng cuồn cuộn lửa giận, cố gắng hạ giọng nhưng vẫn chấn động đến điếc tai.
“Lâm Nam Nam, tại sao con lại làm như vậy!
“Nếu thiếu tiền con có thể nói với ba mẹ, con có biết hành vi trộm cắp này đã khiến ba mẹ mất mặt đến mức nào không! Thật là chẳng ra gì!
“Ngay bây giờ, về phòng mà suy nghĩ lại hành vi của mình đi!”
Giọng nói vang lớn truyền đến tai mọi người, không ít người bật cười.
“Dù có là thiên kim thì cũng không có tư chất gì cả, sống dưới đáy xã hội quen rồi, mặc long bào cũng không giống Thái tử.”
“Đừng cho cô ta mặc long bào, tôi sợ cô ta lại đem bán mất.”
“Đúng vậy, có thể thấy rõ gen tốt đến đâu cũng không đấu lại được với hoàn cảnh.”
Nhị thúc từ nãy giờ vẫn im lặng cũng bật cười lớn.
“Với cái gen của anh trai tôi thì sinh ra được đứa con gái như vậy cũng chẳng có gì lạ.
“Năm đó nếu không phải ông nội thiên vị thì tập đoàn nhà họ Lâm đã không sa sút như bây giờ.”
Ba tôi đỏ mặt tía tai, giận dữ nhìn nhị thúc, còn mẹ tôi thì mất kiên nhẫn liếc nhìn Lâm Tử Văn.
Khoảnh khắc đắc ý thoáng qua trên gương mặt Lâm Tử Văn, hắn giả vờ điềm đạm nói:
“Em gái, để anh đưa em về phòng trước nhé.”
Nói xong, hắn còn cúi người xin lỗi mọi người với vẻ mặt đầy áy náy.
“Thật xin lỗi, em gái tôi đã chịu khổ quá nhiều bên ngoài, khi trở về chúng tôi đã sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho em ấy, bác sĩ nói vấn đề tâm lý của em ấy rất nghiêm trọng.
“Làm ra những chuyện này cũng là điều dễ hiểu, tôi thay mặt em gái xin lỗi ba mẹ và mọi người.”
Không khí dần dịu lại, nhị thúc cũng tự mãn nói:
“Dù Tiểu Văn chỉ là con nuôi, nhưng khí chất lại hơn hẳn con ruột nhiều.”
Đề tài của mọi người lập tức xoay quanh Lâm Tử Văn, không ngớt lời khen ngợi hắn trẻ tuổi tài cao, như thể những chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại.
Tôi bị gán cho cái mác có bệnh tâm lý, mọi chuyện tôi làm, mọi sự mất mặt tôi gây ra cho gia tộc, đều có một cái cớ hoàn hảo.
Ba mẹ tất nhiên không bỏ lỡ bậc thang tuyệt vời này.
“Đúng đúng, chúng tôi đang chữa trị cho con bé.”
Lâm Tử Văn càng đắc ý hơn, siết chặt tay tôi đầy thô bạo.
Hắn muốn giống như kiếp trước, kéo tôi về phòng.
Đợi sau khi tiệc kết thúc, ba mẹ sẽ tung tin tôi mắc bệnh tâm thần.
Rồi tôi sẽ bị ba mẹ ghét bỏ, mắng chửi thậm tệ suốt cả tháng trời, đêm nào cũng ngủ không yên giấc.
Sau đó, tôi sẽ tiếp tục bị bọn họ hãm hại, cuối cùng bị ba mẹ ghét bỏ thậm chí khinh thường.
Tôi sẽ dần dần nghi ngờ liệu mình có thực sự bị bệnh hay không, cho đến khi hoàn toàn phát điên và chết không nhắm mắt.
Nỗi đau đó, tôi tuyệt đối không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
May mắn thay, tôi đã chuẩn bị từ trước.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đoàn phóng viên truyền thông không mời mà đến.
“Xin hỏi ai là Lâm Nam Nam?
“Chúng tôi đến từ đài truyền hình, được viện trưởng của trại trẻ mồ côi mời tới đây, muốn phỏng vấn hành động quyên góp từ thiện của cô ngày hôm qua.
“Xã hội cần những người tốt bụng như cô! Chúng tôi hy vọng có thể lan tỏa câu chuyện ý nghĩa này!
“Việc làm từ thiện của cô nên được nhiều người biết đến hơn!”
6
Mọi người đều ngơ ngác khó hiểu, dưới sự giải thích của phóng viên, họ mới biết rằng đêm qua tôi đã quyên góp ba triệu cho trại trẻ mồ côi.
Ba mẹ tôi thoáng ngây người, sau đó liền vui mừng kích động nhận lấy micro.
Thực ra, những gì khách mời nói khi nãy không sai, tập đoàn nhà họ Lâm bây giờ quả thật đã suy tàn bên trong. Họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để vực dậy công ty.
“Đúng vậy, ngay khi biết được hoàn cảnh khó khăn của trại trẻ mồ côi, chúng tôi đã chủ động bảo con bé quyên góp. Chúng tôi cũng từng mất con, nên mong muốn tất cả trẻ em trên đời đều có thể sống tốt hơn.
“Thực ra, chúng tôi đã suy nghĩ từ lâu rồi, dự định sẽ trích mười phần trăm lợi nhuận hàng năm của tập đoàn để quyên góp cho các tổ chức phúc lợi.”
Hai người họ hăng say nói trước truyền thông, vẻ mặt chân thành đến mức như thật, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của đôi con nuôi kia đang vô cùng khó coi.
Đợi đến khi họ đã thỏa mãn cơn nghiện diễn kịch, mới quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tự hào và hài lòng. Trong mắt họ còn hiện lên ý muốn ám chỉ.
“Nam Nam cũng là một người lương thiện giống ba mẹ. Những viên kim cương mà con bé bán đi, biết đâu cũng là vì muốn làm việc thiện.”
Thấy tôi không phản ứng, ánh mắt ám chỉ của ba mẹ càng trở nên nóng bỏng hơn.
Nhưng tôi đột ngột thay đổi giọng điệu:
“Nhưng con hoàn toàn không làm những chuyện đó.”
Nói xong, tôi lấy điện thoại của mình ra, mở đoạn video cho mọi người xem.
Đó là đoạn video quay lại cảnh Lâm Tử Văn dụ dỗ tôi ký tên trong tiệm trang sức.
“Lúc đó vừa mua điện thoại mới, cảm thấy chức năng quay video rất thú vị nên tôi đã bật quay suốt từ đầu đến cuối.
“Tất nhiên, cũng quay lại toàn bộ quá trình anh trai dụ tôi ký vào hợp đồng!”
Nói xong, tôi quay sang nhìn Lâm Tử Văn, vẻ mặt ngây thơ khó hiểu:
“Anh trai, em trở về nhà đã khó khăn lắm rồi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
7
Đến đây, còn gì không hiểu nữa chứ.
Mọi người nhìn Lâm Tử Văn bằng ánh mắt khinh bỉ khi thấy gương mặt hắn lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Tôi cứ tưởng là người rộng lượng cao thượng, ai ngờ lại có tâm cơ thâm sâu như vậy.”
“Một đứa con nuôi mà dám ép con gái ruột nhà người ta đến mức này, đúng là không biết thân phận của mình là gì!”
“Còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như thế, lớn lên thì còn ra gì nữa?”
Hắn sững sờ một lúc, nhíu mày, giọng nói đầy vẻ hoảng loạn:
“Không, tôi không có.
“Lúc đó không phải như vậy đâu, người có âm mưu là Lâm Nam Nam, nếu không thì tại sao lại đúng lúc quay được video này chứ? Video này bị cắt đầu cắt đuôi rồi…”
Nhưng hắn không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, mỗi câu phản bác đều yếu ớt vô cùng.
Chát —
Một tiếng tát vang dội giáng thẳng lên mặt Lâm Tử Văn.
“Sao mày dám hãm hại em gái mày như vậy!”
Ba tôi giận dữ vô cùng, trong mắt tràn đầy sự khinh ghét.
Lâm Tử Văn bị tát đến ngơ ngẩn, cúi gằm mặt xuống, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Đám phóng viên liên tục chụp ảnh Lâm Tử Văn, nhưng chẳng ai quan tâm đến Lâm Vãn Vãn.
Tôi không muốn lãng phí màn trang điểm tỉ mỉ của cô ta.
Tôi đối diện với ống kính máy quay, tiếp tục nói:
“Em không giống như Vãn Vãn, có thể vô tư mặc những bộ lễ phục đắt tiền, khoác áo lông chồn xa hoa, luôn được làm công chúa nhỏ của ba mẹ.
“Có lẽ cũng vì vậy mà anh trai mới khinh thường em…”
Những lời buồn bã của tôi lập tức khiến đám phóng viên chuyển mục tiêu sang Lâm Vãn Vãn.
Chiếc váy lễ phục thoạt nhìn có vẻ giản dị của cô ta dưới ánh đèn lại lấp lánh rực rỡ.
Sắc mặt cô ta thoáng biến đổi, ba tôi vì không muốn Lâm Vãn Vãn bị bôi nhọ nên lại giáng thêm một cái tát vào mặt Lâm Tử Văn.
“Mày có tư cách gì mà đối xử với Nam Nam như vậy? Đồ vô dụng làm mất mặt!”
Mẹ tôi xót con, muốn che chở cho Lâm Tử Văn:
“Trẻ con ai chẳng có lúc mắc sai lầm, ông đừng đánh nữa được không?”
Ba tôi hạ giọng, giọng nói đầy phẫn nộ:
“Trẻ con? Con ai? Trần Mỹ Nhiên, tôi đã làm xét nghiệm ADN của bà và thằng nghiệt chủng này rồi, nó chính là con ruột của bà!
“Chúng ta không có tình cảm, tôi có thể không tính toán chuyện trước khi kết hôn của bà.
“Nhưng cái thứ nghiệt chủng mà bà sinh ra lại dám giở trò trước mặt tôi, khiến nhà này không yên ổn, vậy đừng trách tôi không nể tình!”
Mẹ tôi nghiến răng, lườm ông ấy một cái.
“Ông tưởng tôi không biết sao? Tôi cũng đang cầm bản xét nghiệm ADN của ông và Lâm Vãn Vãn đây!
“Ông có thể ra ngoài với đàn bà khác sinh con, tại sao tôi lại không thể sinh con chứ?
“Nếu ông dám động vào Tử Văn, thì Lâm Vãn Vãn cũng đừng mong được sống yên ổn!”
Ba tôi trừng mắt nhìn bà ấy, nhưng không làm gì thêm.
Chỉ quay sang khách mời, nở nụ cười không chút cảm xúc:
“Có lẽ mọi người cũng mệt rồi, chúng tôi xin phép không tiễn nữa.”
Khách mời tự giác rời khỏi.
Giữa khung cảnh hỗn độn.
Ba tôi ngồi phịch xuống sofa, xoa trán mệt mỏi.
Lâm Tử Văn im lặng đứng một góc, thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Vãn Vãn thì cẩn thận quan sát biểu cảm của mọi người, khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của mẹ tôi, cô ta lập tức run lên.
Bỗng nhiên, mẹ tôi lên tiếng:
“Chuyện này không thể chỉ trách mình Tử Văn, lễ phục của Nam Nam từ đầu đến cuối đều do Lâm Vãn Vãn phụ trách, con bé cũng không thoát khỏi liên can!”
Lâm Vãn Vãn lộ vẻ ngạc nhiên:
“Không phải vậy đâu mẹ, con không biết gì hết.”
Mẹ tôi nhếch mép cười lạnh:
“Hôm qua khi các con thay đồ, Tử Văn hoàn toàn không có mặt ở đó. Nếu không phải con sai bảo nó, thì làm sao nó có thể hoàn thành mọi chuyện trong thời gian ngắn như vậy được?
“Lâm Vãn Vãn, tốt nhất con đừng có nói dối trước mặt tôi, con vẫn còn non lắm.”
Kiếp trước khi tôi bị oan, họ chưa từng phân tích ngọn ngành của sự việc này, cũng chẳng ai nghĩ đến việc minh oan cho tôi.
Nói trắng ra, người họ yêu thương hơn cả chính là đứa con riêng được nuôi dưỡng bên cạnh.
Có những chuyện, chỉ cần tôi không liên quan, họ tự khắc sẽ vì bảo vệ con riêng của mình mà công kích lẫn nhau.