Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương - Chương 4
11
Vài ngày trôi qua, Lâm Vãn Vãn không còn giở trò với tôi nữa.
Cô ta chỉ suốt ngày cầm tấm ảnh của mẹ ruột, khóc lóc trước mặt ba tôi.
“Nếu mẹ còn sống, có phải con sẽ không phải sống khổ sở như thế này không?
“Ba, con không muốn ba ghét con, nếu ba không vui, con có thể rời khỏi đây.
“Chỉ cần có thể khiến ba vui hơn một chút thôi.”
Lúc đầu, ba tôi không bị lay động, đôi khi mềm lòng nhưng cũng nhanh chóng bị áp lực từ việc cổ phiếu công ty giảm sút thay thế.
Nhưng sau đó, cô ta ăn đồ ăn tôi nấu rồi bị sốt cao không dứt, bác sĩ chẩn đoán là ngộ độc thực phẩm.
Ánh mắt ba tôi nhìn tôi thay đổi, còn đối với cô ta lại tràn đầy sự thương xót.
“Chúng ta là một gia đình, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôi giả vờ như không hiểu ý ông ta, liền thuê thêm nhiều bình luận viên hơn, âm thầm phối hợp với mẹ tôi để tiếp tục bôi nhọ ông và Lâm Vãn Vãn trên mạng.
Đồng thời, dưới sự sắp đặt của nhà ngoại, tin tức Lâm Tử Văn đính hôn với thiên kim nhà họ Thiệu đã lan truyền khắp thành phố.
Liên minh giữa nhà họ Trần và nhà họ Thiệu ngay lập tức gây được sự chú ý, danh tiếng ngày càng tăng cao.
Ai cũng biết ba mẹ tôi ly hôn trong sự bất hòa, nên hầu hết mọi người đều chọn đứng về phía nhà họ Trần.
Nhìn tập đoàn nhà họ Lâm ngày càng sa sút, cuối cùng ba tôi cũng không chịu nổi áp lực mà ngã quỵ xuống.
Trước ánh mắt hoảng loạn của Lâm Vãn Vãn, tôi lập tức gọi bác sĩ gia đình đến:
Bác sĩ Trương châm cứu vài mũi, ba tôi dần tỉnh lại.
“Lâm tiên sinh, gần đây ông có phải sử dụng quá nhiều hương liệu không?
“Nhìn triệu chứng này, có vẻ như ông đã bị trúng độc…”
Ba tôi nghe vậy liền hít vào một hơi lạnh:
“Trúng độc? Thảo nào dạo gần đây tôi luôn cảm thấy tinh thần hoảng hốt, hóa ra là trúng độc. Là do Trần Mỹ Nhiên làm sao? Nhưng chẳng phải bà ta chưa kịp hạ độc hay sao—”
Bác sĩ Trương làm theo kịch bản mà tôi đã chuẩn bị trước, nói:
“Xem mạch tượng của ông thì có vẻ mới trúng độc gần đây thôi.
“Chúng ta vẫn nên tìm ra nguồn gốc của độc tố trước, như vậy mới có thể trị tận gốc.”
Nhìn thoáng qua vẻ mặt chột dạ của Lâm Vãn Vãn, tôi giả vờ như vừa mới nhớ ra điều gì đó, nói:
“Bác sĩ Trương, hay là bác sĩ tìm trong nhà một lượt xem sao? Tôi nhớ trong nhà chỉ có nước hoa và mỹ phẩm của mẹ là có mùi hương, ngoài ra còn có tinh dầu thơm…
“À đúng rồi, còn có chiếc gối ôm mà em gái tặng nữa.”
Lâm Vãn Vãn lập tức hét lên:
“Không… Không được!”
Ba tôi quay đầu lại nhìn cô ta đầy nghi hoặc.
Lúc này, cô ta mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cười gượng gạo.
“Ba… Ba à, chắc ba chỉ mệt quá thôi, tinh thần không tốt làm sao có thể là trúng độc được chứ?
“Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là khỏe thôi mà!”
Chưa kịp để ba tôi suy nghĩ, tôi đã nhanh chóng phản bác:
“Chỉ là tìm đồ thôi mà, có tốn công gì đâu. Em gái, tại sao em lại hoảng hốt như vậy? Em đang muốn che giấu điều gì à?”
Cô ta còn định nói thêm gì đó thì sắc mặt ba tôi đã tối sầm lại.
“Bác sĩ Trương, đi lấy chiếc gối ôm đó lại đây.”
Nửa tiếng sau.
Bác sĩ Trương cầm chiếc gối ôm đến trước mặt ba tôi.
“Lâm tiên sinh, quả thật vấn đề nằm ở chiếc gối ôm này. Bên trong có chứa một lượng lớn hương liệu gây ảo giác, y học phương Tây rất khó phát hiện ra.
“Chỉ là ông đã sử dụng trong một thời gian dài… e rằng khó mà chữa khỏi hoàn toàn.”
12
Tôi “kinh ngạc” vô cùng.
“Em gái, sao em có thể hạ độc trong gối ôm chứ?”
Cô ta lắc đầu hoảng hốt:
“Không… Không phải, không phải em.
“Là chị, chính chị đã làm chuyện đó.”
Tôi nói:
“Chiếc gối này là em tự tay khâu lại, chỉ cần kiểm tra xem có dấu hiệu bị tháo ra nhét hương liệu hay không là biết ngay thôi.”
Ba tôi kiểm tra kỹ lưỡng từng đường kim mũi chỉ, quả thật không có bất kỳ dấu vết nào của việc bị tháo ra rồi khâu lại.
Ánh mắt ông đầy giận dữ:
“Từ trước đến giờ, nể tình mẹ con, ta luôn khoan dung chiều chuộng con, nghĩ rằng con ngây thơ lương thiện, không ngờ lại độc ác đến mức này!
“Ngay cả cha ruột của mình mà con cũng dám hạ độc!”
Cô ta bật khóc nức nở.
“Ba… Con… Con không định hại ba… Con chỉ… Con chỉ muốn… Chiếc gối này vốn là con làm để tặng chị, là chị ấy tặng lại cho ba!”
Tôi cười lạnh:
“Vậy ra, em muốn hại chị sao?
“Dù ban đầu em không có ý định hại ba, nhưng em có vô số cơ hội để lấy lại chiếc gối, hoặc có thể nhắc nhở ba ngừng sử dụng nó. Tại sao em không làm?
“Chẳng phải em muốn thuận theo tự nhiên, để ba bị trúng độc sao? Sao vậy, nếu ba chết rồi, em sẽ dễ dàng thừa kế gia sản hơn à?”
Lời này lập tức kích thích ba tôi.
Ông tát mạnh vào mặt cô ta, nghiến răng nói:
“Cút! Cút ngay khỏi nhà này! Ta không muốn thấy mặt mày nữa! Số tiền của ta, một xu cũng không liên quan đến mày!”
Lâm Vãn Vãn ôm mặt, gào lên điên cuồng:
“Ông đừng quên, mẹ tôi đã chết vì sinh con cho ông! Nếu không phải tại ông, tôi cũng không phải sống kiếp con riêng, cả đời phải lén lút sống trong bóng tối!
“Ông lấy tư cách gì mà đuổi tôi đi!”
Ba tôi lại tát cô ta thêm một cái:
“Cút! Cút ngay!
“Nếu biết mẹ mày sinh ra đứa như mày, có chết một trăm lần tao cũng không thấy tiếc!”
Đột nhiên, cô ta bật cười lớn, ánh mắt đầy hiểm độc:
“Ông tưởng dễ thoát vậy sao? Công thức chi tiết của loại hương liệu này chỉ có tôi biết!
“Nếu không có công thức, ông sẽ không thể giải độc đâu! Nếu ông không đưa tiền cho tôi, cứ từ từ mà chờ chết đi!”
Thấy ba tôi bắt đầu dao động, tôi liền nói:
“Ba, hay là ba cứ mềm mỏng với em gái một chút để lấy giải dược đi.”
Mềm mỏng?
Một người cha phải hạ mình trước đứa con gái toan tính giết mình?
Hơn nữa lại phải làm điều đó trước mặt đứa con gái khác?
Một người đàn ông đang tinh thần bất ổn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này.
Sắc mặt ba tôi lập tức u ám, ánh mắt ông nhìn Lâm Vãn Vãn đầy căm hận.
“Vậy để xem, là mày chết đói đầu đường xó chợ trước, hay tao bị mày đầu độc chết trước! Chúng ta cứ chờ xem!”
Không cần phải chờ lâu.
Tối hôm đó, tôi thấy cô ta gọi một cuộc điện thoại rồi vội vã ra khỏi nhà.
Một tiếng sau, bạn tôi – người mà tôi cài bên cạnh Lâm Tử Văn – gửi cho tôi một đoạn video.
Đó là cảnh Lâm Vãn Vãn và Lâm Tử Văn ôm chầm lấy nhau.
“Anh… Em lúc đó thật sự sợ hãi quá nên mới đổ tội lên người anh.
“Mấy ngày nay không nhận điện thoại của anh là vì nhà em có quá nhiều chuyện, em sợ ba em phát hiện rồi nổi giận.
“Em đâu có ý định không chia cổ phần của tập đoàn nhà họ Lâm cho anh, chỉ là bây giờ lão già đó không chịu để lại tài sản cho em nữa…”
Lâm Tử Văn cười gượng an ủi:
“Chúng ta đều bị con tiện nhân Lâm Nam Nam tính kế rồi, sao anh có thể trách em chứ?
“Nếu không phải tại nó, mẹ anh đâu phải tay trắng ra đi, cũng không phải vì muốn có cổ phần của nhà họ Trần mà bắt anh phải kết hôn với con lợn nái nặng hai trăm ký của nhà họ Thiệu?
“Em yên tâm, đợi khi chúng ta có được sự ủng hộ của nhà họ Trần và nhà họ Thiệu, đối phó với nó dễ như trở bàn tay.”
Xem xong, tôi thấy ghê tởm vô cùng, lẻn vào máy tính của ba tôi, khôi phục lại đoạn video của mẹ tôi và nhị thúc.
Đúng vậy, dù đã hứa sẽ xóa nhưng ba tôi vẫn giữ nguyên vẹn mọi video trên máy tính.
Ngay lập tức, tôi đăng tải tất cả các đoạn video lên mạng.
Danh tiếng của mẹ tôi trên mạng nhanh chóng sụp đổ, mọi người chế giễu bà là “Phan Kim Liên thời hiện đại”, còn mối quan hệ loạn luân giữa đám con riêng khiến dân mạng không dám nhìn thẳng.
Đúng là ghê tởm thật, kiếp trước khi ba mẹ tôi đi du lịch, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh họ ân ái lén lút trong thư phòng, khiến tôi buồn nôn muốn ngất.
Để bịt miệng tôi, họ đã nhấn đầu tôi xuống bồn tắm suốt nhiều giờ, khiến tôi liên tục ngạt thở.
Tôi không muốn sống trong đau khổ đó nữa nên đã tự kết liễu cuộc đời mình.
Kiếp này, tôi muốn xé toạc lớp mặt nạ đạo đức của bọn họ, để mọi người thấy rõ bộ mặt dơ bẩn đó.
Chẳng bao lâu sau, tập đoàn nhà họ Thiệu hủy bỏ hôn ước, thậm chí còn tuyên bố sẽ phong sát mẹ tôi và Lâm Tử Văn.
Cặp mẹ con đó chính thức trở thành trò cười của cả Giang Thành.
13
Ngay sau đó, tôi gọi điện cho mẹ tôi, kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra gần đây.
“Mẹ ơi, con sợ quá… Lâm Vãn Vãn sẽ không hại con chứ?
“Nếu cô ta không đưa giải dược, ba có chết thật không hả mẹ?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích mà bà đang cố kìm nén.
“Con yên tâm đi, Nam Nam, con là con ruột của mẹ, mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc con đâu.
“Lâm Chính Thành đúng là đồ cầm thú, rõ ràng đã hứa sẽ xóa đoạn video, vậy mà còn dám giở trò sau lưng mẹ.
“Bây giờ mẹ chẳng còn gì cả, nên mẹ cũng chẳng sợ gì nữa!
“Mẹ sẽ khiến bọn chúng phải chết, chết không toàn thây!”
Tôi bật khóc nức nở:
“Nhưng… Nhưng nếu ba chết rồi, có phải ông sẽ để lại toàn bộ tài sản cho Lâm Vãn Vãn không?
“Như vậy thì con chẳng còn gì cả…
“À đúng rồi, hình như Lâm Vãn Vãn lái chiếc xe thể thao đến tìm anh trai rồi.
“Liệu có thể nhờ anh ấy khuyên nhủ cô ta không hả mẹ…?”
14
Lâm Vãn Vãn chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
Chết vì phanh xe bị hỏng, là mẹ tôi ra tay.
Tôi ngay lập tức báo cảnh sát, mẹ tôi bị bắt giam, cả đời này không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Còn bệnh tình của ba tôi ngày càng trầm trọng, đến cuối cùng ông ấy gần như mất hết lý trí.
Nhưng tôi vẫn luôn ở bên chăm sóc ông.
Hiện tại, ông hoàn toàn tin tưởng tôi, hầu như mọi chuyện trong nhà đều giao cho tôi xử lý.
“Vừa rồi người của hội đồng quản trị gọi điện, nói rằng tình trạng sức khỏe của ba không tốt, nếu không lập di chúc thì theo quy định của pháp luật, tài sản của ba có thể sẽ được chia đều cho con và Lâm Tử Văn.
“À đúng rồi, nhị thúc cũng vừa gọi điện, ông ấy nói… nói nếu ba chết, phần của Lâm Tử Văn sẽ thuộc về ông ấy.
“Cả đời này ba vẫn thua ông ấy rồi…
“Haiz, nhị thúc sao có thể như vậy chứ… Nghe nói, Lâm Tử Văn đã bắt đầu gọi ông ấy là ba rồi.”
Ba tôi tức giận đến mức chỉ có thể phát ra những âm thanh khò khè, cuối cùng ông yêu cầu tôi gọi luật sư đến.
Tôi biết, bản di chúc tôi mong muốn đã thành công rồi.
Sau đó, vào một đêm khuya, ba tôi chi rất nhiều tiền để thuê người bắt cóc Lâm Tử Văn.
Trong căn hầm dưới lòng đất, ông tự tay từng nhát dao lóc thịt trên người Lâm Tử Văn, sau đó tự mình ra đầu thú.
“Hahaha, tao đã không sống tốt, thì mày cũng đừng mong để lại thằng con hoang đó để làm tao ghê tởm!”
Không lâu sau, ông bị đưa vào trại tâm thần.
Ba tháng sau, ông nhảy lầu tự sát trong trại tâm thần.
Tôi đứng ở phía xa xa, nhìn ông rơi xuống, cơ thể nát vụn thành một đống bầy nhầy.
Cuối cùng, tất cả bọn họ đều chết rồi.
Không còn ai có thể cản đường tôi nữa.
— Hết —