Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân - Chương 92
– Kh… Chẳng đợi câu trả lời từ cô, anh đi xuống giường, lấy trong tủ ra chiếc bao mỏng, đeo vào cho cậu nhỏ của mình. Kéo cô xuống đuôi giường, đặt cô vuông góc với giường và nền đất. Tư thế này cũng quá mất mặt rồi… Không chần chừ đâm thẳng vào, hoà hợp với cô.
– Ahhh
– ha… Giường khẽ động đầy những thanh gỗ bắt đầu lên tiếng… Không chịu nỗi, cô rên lên, nó đau… mà cũng rất thích… Cảm giác khó tả mà trước giờ cô chỉ mới một lần trải nghiệm. Lần này không chút men cồn nào khiến cho cảm nhận chân thực hon hét.
Việt nổi hết cả gân xanh, nhắm mắt hường thụ.
Nơi này thật ấm áp, nó liên tục cơ bóp anh, cho anh những cảm xúc của người đàn ông thực thụ..
Nơi này thật trơn, tuy hơi khó khăn khi ra vào những anh cố hết sức để thoà mãn mình nhất.
Chả còn lo lắng người con gái phía truước đang vừa đau vừừa sướng kia, anh như một dā thú, đang một mình tận hưởng khoảnh khắc khoái lạc này. Anh gầm nhẹ, phóng hết tinh hoa của mình ra nhưng lại bị chặn lại khiến bản thân tức tối vô cùng. Việt rút ra, cho cô thời gian thờ lại sức. Còn mình bỏ áo giáp ra. thay cái mới vào. Anh bế cô lên giường lại, âu yếm hôn cô, xoa dịu nỗi đau. Cô chưa kịp hoàn hồn vì sự khủng | bố của cậu nhỏ kia lại run người vì những nụ hôn mát lạnh của anh trên da thịt của mình.
Rồi cô cảm nhận nơi đó luôn có thứ đấy ra đẩy vào liên tục. Đôi lúc chạm qua giới hạn khiến cô đau nhói, cấu mạnh vào vai anh. Những vết cấu tuy đau, đỏ chói những vết máu nhưng Việt không hề cảm nhận được. Cảm giác chìm đắm trong dục hoả này thật chết người.
– Thích không?
– Hưm… đau..
– Gọi tên anh đi…
– Việt
– đừng…
– Em cũng rất hưởng thụ đấy…
– Ha” nhẹ… nhẹ thôi… Mãi một lúc sau, anh lại rút ra, thay lại cái bao mới. Dù đã thấm mệt nhưng cảm giác này… anh muốn tận hưởng mãi. Quay lại nhìn thì Văn Văn đã thiếp đi rồi. Thương cho người con gái nhỏ bé, anh đành kiềm hãm bản thân, bế cô vào nhà tắm rửa người. Thế mà không hiểu sao, rửa tận đến lúc lâu sau mới ra. Căn phòng một lúc lâu như thế vẫn ngập mùi đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau. Chiếc giường ấm áp hơn bao giờ, gra giường đã nhăn nhó không còn nguyên vẹn như hôm trước, trên sàn thì quần áo ngổn ngang, có hai gói đã được dùng, anh cũng vứt ở đó.
Anh bế Văn Văn qua phòng bên cạnh, lấy thuốc thoa vào bông hoa nhỏ đang sưng tấy kia. Văn Văn lộ rõ mệt mỏi vì “làm việc quá sức”, cô chẳng có chút lực để động đậy. Thân cô giờ đây tùy anh chiếm trọn, chẳng can ngăn nổi. Anh để hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, rồi mãn nguyện ngủ.
Văn Văn ngủ đến chiều, khi tỉnh dậy, cô hoàn toàn như mất cảm giác ở hạ thân. Điều đó làm cô nhở đến mạnh bạo của hai người lúc sáng. Thế này thì không biết nên khóc hay nên cười
nữa!! Chẳng có ai ở đây nữa, cũng chẳng tự đứng dậy được, đành nằm nguyên trên giường. Cả cơ thể dù không động đậy nhưng vẫn ế ẩm, tê liệt như thế nào. Một lát sau, tiếng của di chuyển, cô nhìn thấy Việt đang cầm theo món gì đó vào.
– Ngủ ngon không?
– Rất ngon.. Cô nói xoáy, quay mặt không thèm nhìn anh. Lần thứ hai khiến cố liệt giường rồi.
– Ăn chút gì nhé? Cô tò mò xem anh nấu gì. Bây giờ đói meo rồi.
– Cháo..?
– Ăn tạm đi, lát đi ăn với bạn em. Mà..
Anh cất tô cháo, kéo cô ngồi dậy:
– Phát hiện ra có người nói xấu anh nhỉ?
– Ai co? Em xử cho..
– Em đấy, xử thế nào đây? Anh mở WeChat của cô lên, loạt tin nhắn kể khổ hiện ra. Cô đỏ mặt, quên mất tính hay xả giận nên thường xả lên đoạn chat với Tiểu Y.
– Thì có phải em sai đâu?
– Vẫn nên nói cách xử lý đi.
Câu nói khiến ta nghĩ theo một hướng khác, cô sợ hãi che đi thân thể của mình. Việt cười, không nói gì trực tiếp bế cô lên. Cô nhanh chóng dán chặt vào người anh để che đi bộ ngực và nơi sưng tấy kia. Anh đưa cô vào phòng tắm thay đồ rồi bế cô ra cho ăn chút cháo. Để em tự đi… Cô cố gắng nhấc chân lên, như một đứa bé đang tập đi vậy. Việt không nói gì, hồi sáng anh hơi quá trớn. Anh để Văn Văn làm điểm tựa, từ từ di chuyển với cô. Cuối cùng cũng đi như bình thường, chỉ là chân vẫn run run khi đứng lâu :)))
Văn Văn ăn xong thì hỏi, trông cô có vẻ hơi bất an:
– Xong việc rồi chứ?
– Làm gì?
– Hết kì nghỉ em sẽ qua Việt Nam…