Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 1
1
Máy bay lướt qua bầu trời xanh thẳm, để lại một vệt dài rồi hạ cánh an toàn.
Tôi tháo kính râm xuống, ánh mặt trời chói chang khiến tôi hơi nheo mắt, đôi môi đỏ quyến rũ khẽ nhếch lên.
Nơi này vẫn quen thuộc như ngày nào.
Sau sáu năm ra nước ngoài, cuối cùng tôi cũng trở về.
Năm ấy, tôi đã rời đi quá vội vàng.
Vì muốn chứng tỏ bản thân, năm 18 tuổi, tôi không nói với bất cứ ai, chỉ kéo theo vali một mình rời khỏi đất nước này.
Người đàn ông lạnh lùng ấy cố chấp suốt ba năm, cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi nói với giọng đầy bực tức:
“Nói đi là đi, Hứa Đường, em giỏi lắm! Có phải em cứ ỷ vào việc lão tử đây thích em đúng không?”
Vậy mà bây giờ tôi lại lặng lẽ trở về, vừa khéo trùng đúng vào ngày sinh nhật của lão Hứa.
Điện thoại tràn ngập tin tức về bữa tiệc sinh nhật của chủ tịch Hứa vào tối nay, nơi hội tụ những nhân vật quyền lực nhất Đông Thành.
Ngay cả tổng giám đốc tập đoàn Giang thị cũng sẽ đích thân tham dự.
Tiệc sinh nhật sao?
Thời gian vừa khớp, mà tôi lại vốn chưa từng quen với việc xuất hiện một cách khiêm tốn.
Tôi kéo vali bước vào một cửa hàng giày cao gót trong trung tâm thương mại.
Một nhân viên cửa hàng đeo bảng tên “quản lý” liếc tôi một cái đầy vẻ khinh thường rồi hừ lạnh:
“Lại thêm một người rảnh rỗi chỉ nhìn mà không mua.”
Bước chân tôi liền khựng lại một chút, sau đó mỉm cười:
“Xã hội bây giờ lại thích đánh giá người khác bằng ánh mắt chó ngộ như vậy à?”
Sắc mặt quản lý tối sầm lại, định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên có hai người phụ nữ mặc váy bồng bềnh bước vào cửa hàng.
Vừa rồi mới còn tỏ vẻ khó chịu với tôi, vậy mà bây giờ ánh mắt của bà ta liền sáng rực lên, cười đến nỗi mặt hiện đầy nếp nhăn:
“Ôi chao! Đây chẳng phải là Hứa tiểu thư hay sao? Hôm nay vừa bước chân đến cửa hàng là tôi đã cảm nhận được một khí chất thần bí nhưng vô cùng cao quý rồi, hóa ra là do Hứa tiểu thư xuất hiện! Hôm nay nhà tôi vừa về hàng loạt mẫu mới, đảm bảo cô sẽ rất thích!”
Cảm nhận được khí chất thần bí nhưng cao quý từ xa ư? Kiểu nịnh nọt này cũng độc đáo thật đấy. Nhưng xem ra, người phụ nữ được gọi là “Hứa tiểu thư” lại rất hưởng thụ cách tâng bốc này.
Trên mặt cô ta là sự đắc ý không thể che giấu nhưng lại đang cố tỏ ra vẻ khiêm tốn:
“Chị nói đùa rồi, tôi thì có gì cao quý chứ? Nếu có thì cũng là do dì Tống dạy dỗ tốt nên tôi mới được như bây giờ mà thôi.”
Người phụ nữ đi cùng cô ta cũng phụ họa ngay lập tức:
“Tiểu Đường à, bây giờ cậu là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hứa rồi, là thiên kim duy nhất của tập đoàn Hứa thị, tất nhiên là thân phận cao quý, khí chất cũng không giống người thường rồi. Mình thấy chị quản lý nói rất đúng, ai nhìn vào cũng có thể thấy được điều đó.”
Thiên kim của tập đoàn Hứa thị ư?
Thế tôi là cái gì?
Chẳng lẽ sau khi tôi đi, lão Hứa và bà Tống vì quá nhớ con mà quyết định sinh thêm một đứa nữa sao?
Nhưng tôi chỉ mới rời đi có sáu năm mà sao người này lại trông như bằng tuổi tôi thế nhỉ?
2
Người phụ nữ tên Hứa Đường kia khẽ nhếch môi cười đầy hài lòng:
“Đừng nói bừa nữa mà! Mình chỉ là một người họ hàng đang ở nhờ nhà dì Tống mà thôi. Thiên kim của tập đoàn Hứa thị vẫn luôn có, chỉ là không biết chị ấy bao giờ mới chịu quay về thôi. Mình còn chưa từng gặp mặt chị ấy bao giờ.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 50 của chú Hứa mà chị ấy vẫn không có động tĩnh gì thì thật là quá không biết điều rồi.”
Cô gái bên cạnh làm vẻ mặt “sao cậu lại tốt bụng thế chứ” rồi tiếp lời:
“Tiểu Đường à, cậu ngốc quá! Cái cô tiểu thư Hứa Đường đó không về mới tốt ý! Mà có về cũng chẳng đấu lại cậu đâu, nghe cái tên thôi đã thấy dễ bị dắt mũi rồi.
Cậu cũng đã sống trong nhà họ Hứa ba năm rồi, dì Tống và chú Hứa chắc chắn đã coi cậu như con gái ruột từ lâu. Cái cô Hứa Đường đó tốt nhất là cả đời đừng quay về nữa, nếu không thì cứ chờ mà xem, mình là người đầu tiên không đồng ý!”
Hàng mi Hứa Đường khẽ rung, cô ta cúi mắt xuống, giọng nhẹ nhàng:
“Thôi đừng nói nữa, chúng ta chọn giày cho bữa tiệc tối nay đi. Giang thiếu gia cũng sẽ đến đó.”
Cô gái bên cạnh lập tức khoác tay cô ta:
“Đúng rồi, đây mới là chuyện quan trọng! Váy dạ hội đã có rồi, giờ phải chọn một đôi giày cao gót thật xứng tầm nữa. Tối nay cậu nhất định phải là cô gái lộng lẫy nhất buổi tiệc, biết đâu còn có thể nói chuyện với Giang thiếu gia nhiều hơn!”
Nói xong, hai người họ liền được quản lý cửa hàng cung kính mời vào trong. Cái dáng vẻ nịnh bợ đó, chỉ còn thiếu nước gọi họ một tiếng mẹ mà thôi.
Tôi khẽ tặc lưỡi một tiếng — phân biệt đối xử quá rõ ràng rồi.
Nhưng khi nhìn lại chiếc váy bồng bềnh trên người họ, rồi cúi xuống nhìn bộ đồ thể thao thoải mái và cặp kính râm to đùng của mình, tôi chợt hiểu ra lý do vì sao quản lý lại có thái độ như thế.
Tôi đúng là không giống một người đến để mua giày cao gót cho lắm.
Bất chợt, một giọng nói mềm mại mang theo chút rụt rè vang lên bên cạnh tôi:
“Thưa… thưa tiểu thư, em mới vào làm không lâu, có thể để em giới thiệu sản phẩm cho tiểu thư không ạ?”
Tôi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống, thấy một cô gái mặc đồng phục nhân viên chỉ cao đến vai tôi đang ngước lên nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Tôi có một điểm yếu, đó là không thể nào chống cự lại được những sinh vật đáng yêu thế này. Tôi mỉm cười gật đầu:
“Làm phiền rồi.”
Cô gái nhỏ kích động đến mức mặt đỏ bừng:
“Thưa… thưa tiểu thư, mời tiểu thư đi lối này, em sẽ giới thiệu từng mẫu giày cho tiểu thư. Nếu tiểu thư thích mẫu nào cứ nói với em ạ!”
“Được thôi.”
3
Cô gái nhỏ lắp bắp giới thiệu cho tôi khá nhiều mẫu giày, nhưng thực ra tôi cũng không quá khắt khe về giày cao gót, chỉ cần thích là có thể chọn được ngay.
Thấy cô ấy nói chuyện rất nhiệt tình, tôi cũng không thúc giục, để cô ấy giới thiệu hết những gì muốn nói.
Sau khi kết thúc, cô gái nhỏ đứng trước mặt tôi, vẻ mặt có chút lo lắng:
“Xin lỗi tiểu thư, em mới vào làm chưa lâu nên có lẽ giới thiệu chưa được tốt lắm.
Cô… cô có thích mẫu nào không ạ? Nếu thích em sẽ lấy cho cô thử ngay. Còn nếu chưa tìm được, cô cứ thoải mái xem tiếp ạ.
Đúng rồi, em quên mang đồ ngọt cho cô rồi.”
Tôi còn chưa kịp từ chối thì cô bé đã sợ tôi không có gì ăn, lập tức chạy đi lấy.
Lúc đi ngang qua quản lý, bà ta trừng mắt với cô bé, giọng nói đầy châm chọc:
“Không mua giày nhưng lại ăn bánh uống cà phê. Bây giờ đúng là có đủ thể loại người trên đời.”
Mặt cô bé đỏ bừng, nhưng vẫn giữ vững khay bánh, chạy đến đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, khẽ nói:
“Cảm ơn em.”
Nói xong, tôi nhấc tay chỉ vào một đôi giày đặt riêng trong tủ kính giữa cửa hàng.
Kiểu dáng đơn giản nhưng đường nét tinh xảo, rõ ràng là một đôi giày rất đẹp.
“Lấy cho tôi đôi đó, size 37 nhé. Cảm ơn.”
Cô gái nhỏ nhìn theo hướng tay tôi chỉ, mắt lập tức sáng rực:
“Tiểu thư, cô thật tinh mắt! Đây là bảo bối trấn tiệm của cửa hàng chúng em đó ạ! Chỉ có duy nhất một đôi và đúng là size 37 luôn ạ. Em lấy ngay cho cô nhé!”
Cô bé vừa mới cẩn thận lấy giày ra khỏi tủ kính thì một giọng nói dẹo đến phát ngấy đột nhiên vang lên:
“Chờ chút, đôi giày này đẹp quá, để đó đi, tôi muốn thử.”
Quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Đường được một nhóm nhân viên vây quanh, gần như cả cửa hàng đều xoay quanh cô ta.