Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 2
Quản lý đang quỳ xuống giúp cô ta thử giày, vừa nghe Hứa Đường nói mình thích một đôi, lập tức đứng dậy định lấy. Nhưng khi thấy mẫu giày trong tay cô bé nhân viên, mắt bà ta lập tức trợn lớn, giọng gắt gỏng:
“Con bé này lại dám lỗ mãng như vậy, lấy bảo bối trấn tiệm ra để thử cơ à? Cái người đó xứng sao? Cô ta có biết đôi này đắt thế nào không? Cô ta có mua nổi không? Mau đưa đây, để Hứa tiểu thư thử trước!”
Quản lý gần như quát thẳng vào mặt cô bé.
Cô bé sợ đến mức mắt rưng rưng, nhưng vẫn kiên quyết không buông tay, nghiêm túc nói lý lẽ:
“Quản… quản lý, không được đâu ạ. Vị tiểu thư này nói muốn thử trước mà.”
Sắc mặt quản lý trở nên dữ tợn, giọng nói sắc bén lanh lảnh vang lên:
“Cô còn dám cãi tôi? Để người phụ nữ kia thử á? Cô ta có mua nổi không? Cô nhìn bộ dạng cô ta xem, trông giống người có tiền sao?”
Nói rồi, bà ta giơ tay định giật lấy đôi giày.
Tôi nheo mắt, tặc lưỡi ba tiếng, gõ nhịp ngón tay lên bàn rồi chậm rãi đứng dậy.
Đúng là phiền phức.
Ngay trước khoảnh khắc bàn tay quản lý rơi xuống mặt cô bé, tôi giơ tay nắm lấy cổ tay bà ta, hơi dùng lực ấn xuống.
“Bảo tôi không mua nổi à? Thế cô gái này thì mua nổi sao? Hay là tôi nhường lại cho cô ta, gọi là tác thành mỹ sự nhỉ?”
Hứa Đường còn chưa lên tiếng, người bạn bên cạnh cô ta đã lập tức kích động:
“Cô nói ai không mua nổi? Cô có biết Tiểu Đường là ai không? Tiểu Đường có thể mua được cả nước hoa phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có 10 chai, một đôi giày nhỏ này có là gì chứ? Tiểu Đường, mau lấy chai nước hoa trong túi ra, cho kẻ không có kiến thức này nhìn xem đi!”
Hứa Đường lướt qua một tia đắc ý trong mắt nhưng vẫn cố làm bộ khó xử:
“Không hay đâu Tiểu Đào, có khi vị tiểu thư này còn chẳng nhận ra chai nước hoa đó, tôi sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.”
Tiểu Đào càng thêm kiêu ngạo, cứ như thể cô ta mới là chủ nhân của chai nước hoa ấy vậy:
“Vậy càng phải cho cô ta thấy chứ, để cô ta biết khoảng cách giữa hai người xa thế nào!”
Hứa Đường vừa nói “được rồi”, vừa giả vờ do dự lấy ra lọ nước hoa trong túi xách.
Nhìn rõ thứ trong tay cô ta, tôi không nhịn được bật cười. Quả nhiên là phiên bản giới hạn toàn cầu.
Chỉ có điều… đây là hàng nhái.
Còn hàng thật ư? Tôi có ba chai trong túi đây này.
Tiểu Đào thấy tôi cười, lập tức khó chịu:
“Cô cười cái gì? Nhìn cho rõ đây là gì đi! Không nhận ra thì lên mạng tra giá đi! Đừng nói một đôi giày, cả cái cửa hàng này cũng chẳng bằng giá trị của nó đâu!”
Tôi nhướn mày nhìn sang Hứa Đường:
“Ồ, vậy cô đây thật lợi hại. Chắc cô sẽ mua nổi đôi giày này nhỉ? Vậy thì tôi không tranh với cô nữa.”
4
“Xem ra cô cũng biết điều đấy.”
Tiểu Đào đắc ý đến cực điểm, hất cằm nhìn quản lý:
“Quản lý, đôi giày này bao nhiêu tiền? Tiểu Đường nhà chúng tôi chắc chắn mua được!”
Quản lý cẩn trọng mở miệng:
“Hứa tiểu thư, đôi giày này có giá gần bảy chữ số…”
“Có thế mà cũng gọi là đắt à? Tiểu Đường nhà tôi mua được…”
Lời còn chưa dứt, Hứa Đường đột nhiên đưa tay cản lại.
Vốn đang nói chuyện nhỏ nhẹ, lần này giọng cô ta vô thức cao hơn vài phần, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Bảy chữ số cho một đôi giày á?!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Ôi trời, chẳng lẽ Đường tiểu thư của chúng ta… lại không mua nổi rồi ư?”
“Cô nói gì vậy! Tiểu Đường nhà tôi sao có thể không mua nổi cơ chứ!”
Sắc mặt Hứa Đường lúc trắng lúc tím, đột nhiên ôm bụng, giọng nói yếu ớt:
“Tiểu Đào, tự nhiên bụng mình đau quá.”
Cô nàng ngốc nghếch kia lập tức cuống lên:
“Ui! Sao vậy? Tiểu Đường đừng lo, để mình đưa cậu đến bệnh viện ngay!”
Quản lý thấy hai người họ sắp rời đi, vội vàng cầm lấy đôi giày đầu tiên Hứa Đường đã thử mà đuổi theo:
“Tiểu thư Hứa! Đôi giày này thì không đắt đâu, lại còn là mẫu mới nữa! Cô có muốn tôi gói lại không?”
Quay đi ngoảnh lại hai người họ đã chạy mất hút.
Quản lý đuổi theo không kịp, chỉ có thể quay về, vẻ mặt đầy tức giận.
Bà ta đi thẳng về phía tôi, định mở miệng nói gì đó, nhưng ánh mắt tôi chợt lạnh đi. Tôi vươn tay chỉnh lại bảng tên trên ngực bà ta, thản nhiên nói:
“Chức quản lý này, nếu không biết làm thì nhường lại cho người khác có năng lực hơn đi. Không thì dễ bị người ta cười lắm đấy. Nhìn xem, miệng cô hôi quá rồi này.”
Nói xong, tôi nhàn nhã vuốt nhẹ đầu ngón tay rồi chậm rãi lên tiếng với cô gái nhỏ:
“Ngoài đôi giày trên tay quản lý thì tất cả những đôi size 37 trong cửa hàng này, cứ lấy mỗi mẫu một đôi cho tôi. Cả đôi ‘bảo bối trấn tiệm’ kia cũng gói lại luôn nhé.
À, và doanh số chỉ được tính riêng cho em gái này thôi đấy nhé.”
Lời tôi vừa dứt, cả cửa hàng lập tức chìm vào im lặng. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt không thể tin nổi.
Quản lý mặt mày tái mét, trơ mắt nhìn cô gái nhỏ ngơ ngác cầm hóa đơn đi tính tiền, trong mắt bà ta tràn đầy sự hối hận và ghen tị.
Cô bé đưa tôi ra tận cửa, tôi cũng tiện thể nói địa chỉ giao giày.
Trước khi đi, tôi tùy ý lấy một lọ nước hoa từ trong túi, đưa cho cô bé. Cô bé mở to mắt, ngây thơ hỏi:
“Tiểu thư tặng em cái này làm gì ạ?”
Tôi cười nhạt, không quá để tâm:
“Cũng chẳng có tác dụng gì đâu, nhưng có thể mang ra để làm màu một chút.”
Quản lý nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, sau đó quay sang nhìn lọ nước hoa trong tay cô bé, đột nhiên mắt trợn trừng, kinh hãi thốt lên:
“Đây… đây chẳng phải là cùng một mẫu nước hoa phiên bản giới hạn toàn cầu với tiểu thư Hứa vừa rồi sao?”
Cô bé giật mình đến mức suýt làm rơi lọ nước hoa:
“Đ-đ-đắt như vậy ạ?”
Quản lý cố gắng bình tĩnh lại:
“Vừa rồi… vị tiểu thư đó điền thông tin tên là gì?”
“Hình như là… Hứa… Hứa Đường.”
“Hứa Đường?! Cô ấy là Hứa Đường sao?!”
Sắc mặt quản lý ngay lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn.
“Xong rồi… Tôi xong rồi… Toang thật rồi…”
5
Tập đoàn Hứa thị là một trong những tập đoàn hàng đầu ở Đông Thành.
Sinh nhật của chủ tịch Hứa không chỉ quy tụ các gia tộc lớn mà còn là cơ hội để những công ty mới nổi tìm cách bắt quan hệ với giới tài phiệt.
Khách mời đều là nhân vật quyền lực, để đảm bảo an ninh, khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, đội an ninh dày đặc.
Tôi không khỏi cảm thán:
“Quả nhiên là đại tiệc, bảo vệ cũng nghiêm quá nhỉ.”
Lúc này, người đến dự đã khá đông. Ngay phía trước có một vài minh tinh nhỏ bị chặn lại vì không có thiệp mời.
Tôi không để ý lắm, từ xa đã thấy quản gia Trần trong bộ vest chỉnh tề, đang đứng trước cửa tiếp đón khách khứa.
Tôi khoác lên mình chiếc đầm đen bó sát hở vai, phối cùng với đôi giày cao gót vừa mua ban ngày, sải bước lên thảm đỏ, từng bước tiến về cửa chính.
Tôi phát huy mọi ưu điểm của bản thân đến mức tối đa, xung quanh vang lên tiếng hít thở dồn dập.
Những phóng viên có mặt dù không biết tôi là ai nhưng vẫn điên cuồng bấm máy, ánh đèn flash lóe sáng liên tục.
Vừa đến cửa, quản gia Trần lập tức đứng ra ngăn tôi lại, giọng điệu nghiêm túc:
“Tiểu thư, không có thiệp mời thì không thể vào trong.”
Tôi tháo kính râm xuống, môi khẽ nhếch lên:
“Không cho vào sao, chú Trần?”
Quản gia Trần lập tức sững người, sau đó nước mắt già nua tuôn trào:
“Là tiểu thư sao? Cô về rồi! Cuối cùng cô cũng về rồi!”
Tôi không ngờ chú Trần lại xúc động đến vậy. Dù sao chú ấy cũng là người nhìn tôi lớn lên từng ngày.
Chú Trần vội vàng muốn hộ tống tôi vào trong nhưng tôi từ chối, khẽ nói:
“Chú cứ tiếp tục công việc đi, con tự vào được.”