Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 3
Hồi nhỏ, tôi được bảo vệ rất kỹ, gần như không ai biết đến sự tồn tại của tôi. Huống hồ, tôi vừa trở về từ nước ngoài, số người có thể nhận ra tôi gần như bằng không.
Vừa vào hội trường, tôi tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, cầm ly rượu vang nhấp từng ngụm chậm rãi.
6
Tại bữa tiệc, một người phụ nữ mặc váy trắng được vây quanh ở vị trí trung tâm.
Tôi liếc mắt nhìn — hóa ra là người phụ nữ hôm qua còn vênh váo trong trung tâm thương mại, hỏi tôi với vẻ kiêu ngạo:
“Cô có biết chai nước hoa phiên bản giới hạn toàn cầu này đắt thế nào không?”
“Hứa tiểu thư, hôm nay cô đẹp quá! Nghe nói Giang thiếu gia cũng sẽ đến, chắc chắn là vì cô rồi!”
“Đương nhiên là vì Tiểu Đường rồi! Cả Đông Thành này, ngoài Tiểu Đường ra còn ai có tên như vậy nữa chứ?
Đừng quên, năm thiếu gia Giang xuất hiện với hình xăm trên cổ tay cũng chính là năm Tiểu Đường đến Đông Thành.”
“Đúng thế! Bên ngoài đều đồn đại rằng Hứa tiểu thư là bạch nguyệt quang của Giang thiếu gia, xem ra tin đồn là thật rồi! Tôi thích cặp đôi này quá, không ngờ một người lạnh lùng như tổng giám đốc Giang lại si tình đến vậy!”
Hứa Đường khẽ cười ngượng ngùng:
“Ôi trời, mọi người đừng nói nữa, để người khác nghe thấy thì không hay đâu.”
Tôi ngồi ở góc phòng lặng lẽ quan sát, tay vuốt nhẹ chiếc bật lửa rồi châm thuốc.
Trong lòng có chút khó chịu, không ngờ tôi chỉ mới rời đi có sáu năm mà đã có người muốn chiếm lấy vị trí của tôi rồi.
“Ôi, ai mà gan to vậy? Dám hút thuốc trong bữa tiệc thế này?”
“Hóa ra là cô sao?”
Giọng nói the thé của Tiểu Đào vang lên, cô ta vừa nhìn thấy tôi liền hung hăng chỉ trích:
“Cô có biết đây là đâu không? Cô lẻn vào đây à? Nói đi, cô trộm thiệp mời ở đâu ra?”
Hứa Đường cũng quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt có chút kỳ quái. Cô ta kéo nhẹ tay Tiểu Đào, giả vờ nhắc nhở:
“Tiểu Đào, đừng nóng vội. Có khi cô ấy là thiên kim tiểu thư nào đó cũng nên? Sao mình càng nhìn càng thấy quen mắt thế nhỉ?”
Tiểu Đào liếc tôi một cái, khinh thường hừ lạnh:
“Cô ta mà là thiên kim tiểu thư á? Sao mình chưa từng thấy?
Mấy tiểu thư nhà giàu ở Đông Thành này mình đều quen cả! Mình thấy cô ta chỉ đang tìm cách bám vào một ông chủ giàu có nào đó để nửa đời sau không phải lo nghĩmà thôi. Loại người như thế mình gặp nhiều rồi!”
Hứa Đường vẫn không rời mắt khỏi đôi giày tôi đang mang, ánh mắt có chút dao động:
“Nhưng mà… đôi giày trên chân cô ấy là bảo bối trấn tiệm của cửa hàng kia. Cô ấy thực sự đã mua nó đó.”
“Hừ, chúng ta còn mua không nổi, cô ta lại mua được chắc? Nực cười! Nhìn đã biết là hàng giả vừa mua ngoài chợ rồi!”
Tiểu Đào nắm chặt tay Hứa Đường, giọng điệu đầy phẫn nộ:
“Đừng sợ, Tiểu Đường! Cậu là bạch nguyệt quang của Giang thiếu gia, là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hứa! Đừng quên, hình xăm ‘xutang’ trên cổ tay Giang chính là tên của cậu đấy!
Đây là địa bàn của cậu, đừng quá nhân từ để mấy loại phụ nữ thế này có cơ hội xen vào!”
Tôi khẽ bật cười. Bạch nguyệt quang sao?
Sao tôi lại nhớ vài năm trước có một vị tổng tài bá đạo mà bọn họ nhắc đến đã khóc lóc gọi cho tôi rồi nói:
“Đường Đường, bảo bối à, anh muốn xăm tên em lên cổ tay, em về chọn mẫu giúp anh đi mà?”
…
“Rầm!”
Cánh cửa lớn bị đẩy mạnh ra, mười mấy vệ sĩ bước vào bảo vệ ba người ở giữa.
Vị chủ tịch của tập đoàn Hứa thị — người luôn nổi tiếng nghiêm nghị — giờ phút này nước mắt lưng tròng, đẩy vệ sĩ ra rồi vội vã bước đến.
Ông lướt qua Hứa Đường đang vui mừng nhìn mình để đi thẳng về phía tôi.
“Bảo bối ngoan, sao về mà không báo với cha mẹ một tiếng? Để cha mẹ còn cho trực thăng đi đón con chứ!”
Cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Ngay cả người đàn ông luôn được đồn đại là lạnh lùng vô tình như Giang thiếu gia, lúc này trong mắt cũng chỉ còn lại sự tủi thân.
Dưới ánh nhìn sững sờ của đám đông, anh ta khàn giọng cất lời:
“Hứa Đường, cuối cùng em cũng chịu về rồi sao?”
Tôi nhẹ nhàng phủi tàn thuốc, đứng dậy vươn vai, thong thả bước qua đám đông.
Dừng lại trước mặt Hứa Đường, tôi nâng ly rượu, khẽ nghiêng tay để chiếc ly chạm nhẹ vào ly của cô ta, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Hứa Đường sững sờ, đồng tử co rút, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng. Trong mắt cô ta, dường như có thứ gì đó đang vỡ nát.
Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt cô ta, mỉm cười:
“Trùng hợp ghê nhỉ. Tôi cũng tên là Hứa Đường, nhưng lại là nốt chu sa của Giang Kỳ Xuyên.”
“Ngạc nhiên không, cô em họ… xa của tôi?”
7
Cái kết của màn kịch ngày hôm đó là gì ư?
Tôi trở về đầy khí thế.
Lão Hứa xúc động kéo tôi lên sân khấu, giới thiệu tôi với toàn bộ khách mời. Lúc nói đến đoạn cao trào, ông ấy không kìm được nước mắt mà nói:
“Đứa con gái ngỗ nghịch của tôi cuối cùng cũng chịu trở về kế thừa gia nghiệp rồi! Con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, sau này còn cần mọi người quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
Nhưng nếu có ai ở đây vì con tôi còn trẻ mà xem nhẹ nó, hoặc khiến nó chịu ấm ức gì thì tôi, Hứa Hạo Thiên, tuyệt đối không bỏ qua!”
Ở góc khuất, Hứa Đường siết chặt tay, ánh mắt dán chặt vào vòng tay mẹ tôi đang khoác lấy tôi. Tiểu Đào đứng bên cạnh cũng đầy mâu thuẫn, trong mắt toàn là sự hối hận.
Tôi lướt qua đám đông, ánh mắt cuối cùng cũng chạm vào người đàn ông đứng ở vị trí trung tâm.
Sáu năm không gặp, đường nét trên gương mặt anh càng thêm sắc bén, khí chất trên người lại càng khiến người khác khó có thể lơ là.
Đó là phong thái của một kẻ đã đứng ở trên đỉnh cao quyền lực quá lâu khiến người khác không tự chủ mà muốn thán phục.
Người đàn ông vừa rồi còn đầy vẻ uất ức, lúc này trên mặt lại chẳng còn chút biểu cảm nào. Ánh mắt anh lướt nhẹ qua tôi, lạnh nhạt xa cách, đó là cảm giác duy nhất tôi có thể nhận được.
Sau đó, tầm mắt anh dời đi, hướng về nơi khác. Cứ như thể vừa rồi, người đã khàn giọng hỏi tôi “Cuối cùng em cũng chịu về rồi sao?” không phải là anh ấy vậy.
Tôi khẽ nhếch môi, nhỏ giọng nói với mẹ:
“Mẹ, con hơi mệt, con về phòng nghỉ một lát nhé.”
Nói xong, tôi thản nhiên bước xuống sân khấu.
Khi tôi bước đến gần, cuối cùng nét mặt lạnh nhạt của Giang Kỳ Xuyên cũng có chút thay đổi, ẩn hiện lên một tia căng thẳng.
Nhưng bước chân tôi không hề dừng lại, trực tiếp lướt ngang qua người anh.
Không khí xung quanh chợt lạnh đi trong chớp mắt. Một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
Lòng bàn tay anh có một lớp chai mỏng, từng cơn ngứa ngáy như có dòng điện chạy dọc từ cổ tay lan đến tận tim.
Tôi nhướn mày nhìn khuôn mặt gượng gạo của anh, chậm rãi cất lời:
“Giang tổng, mời tự trọng.”
“Tôi không thích dây dưa với người đàn ông đã có bạch nguyệt quang bên cạnh.”
Tôi cong nhẹ khóe môi.
Nhóc con, còn dám giận dỗi với tôi à?
8
Lần đầu tiên gặp Giang Kỳ Xuyên là lúc tôi mới 17 tuổi.
Đúng như câu nói kia, tôi là cô công chúa nhỏ được nhà họ Hứa nuông chiều nhất.
Cha mẹ cưng tôi như trứng mỏng, cuộc sống chẳng có chút muộn phiền.
Về chuyện lý tưởng ư? Tôi gần như chưa từng nghĩ đến.
Trong mắt lão Hứa, dù tôi không làm gì, chỉ ăn với ngủ cả ngày thì sau này tiền vẫn tiêu không hết.
Nhưng Giang Kỳ Xuyên thì khác.
Nhà họ Giang là một gia tộc lớn.
Năm anh ta ngồi lên vị trí tổng tài cũng mới chỉ 21 tuổi.
Vừa đi học vừa quản lý cả tập đoàn, mỗi bước đi đều như bước trên lưỡi dao, chỉ cần sai một bước, cả thế giới sẽ quay lại chỉ trích anh.