Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 4
Cho nên anh đã quen với sự lạnh lùng.
Giang Kỳ Xuyên là người lạnh nhạt nhất mà tôi từng gặp.
Cũng là người đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Lần đầu tiên gặp anh là vào một buổi chiều. Anh ta vừa từ nhà tôi bước ra sau một buổi gặp gỡ với lão Hứa, hy vọng có thể hợp tác với tập đoàn Hứa thị.
Tôi vừa tan học về nhà, đúng lúc chạm mặt anh ngay trước cửa. Khoảnh khắc đó, chỉ một giây thôi, tôi đã bị anh thu hút.
Ánh chiều tà phủ lên khuôn mặt góc cạnh của anh một lớp ánh sáng ấm áp. Nhưng ánh mắt anh lại không dừng lại trên người tôi quá lâu.
Trong mắt anh, tôi chỉ là một đứa nhóc con chưa hiểu sự đời.
Nhưng thực tế, tôi chỉ kém anh có 4 tuổi mà thôi.
Nhờ có cha tôi, tôi không cần anh đồng ý vẫn có thể tùy tiện bước vào cuộc sống của anh.
Mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt anh đều đầy vẻ lịch sự nhưng xa cách. Nhưng tôi mặt dày, cứ coi như không thấy.
Người ta nói Giang Kỳ Xuyên lạnh lùng vô tình, nhân viên của tập đoàn Giang thị đều sợ anh.
Nhưng tôi không sợ, vì tôi thích cái mặt lạnh lùng ấy của anh.
Có lẽ vì nể mặt cha tôi nên dù luôn tỏ vẻ thờ ơ nhưng anh lại cực kỳ chiều chuộng tôi trong những chuyện nhỏ nhặt.
Thời gian có thể khiến con người bớt đi sự sắc bén.
Không biết từ bao giờ, trong phòng làm việc của anh lại xuất hiện một chiếc cốc nữ và vài món đồ ăn vặt mà anh chưa bao giờ động vào.
Tôi mặc nhiên cho rằng đó là thứ được chuẩn bị riêng cho tôi.
Dần dần, anh bắt đầu quen với cái đuôi nhỏ như tôi. Từ đó, Giang thị có một lời đồn:
“Cô gái nhỏ hay đến đây chính là điểm yếu của tổng giám đốc Giang. Ai ai cũng không được đụng vào.”
…
Nhưng năm tôi 18 tuổi, vì một bí mật không thể nói ra nên tôi đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Tôi muốn cái tên “Hứa Đường” được tất cả mọi người biết đến.
Vì vậy, tôi không nói với ai một lời, một mình xách vali rời khỏi đất nước.
Giờ đây, sau sáu năm, tôi đã trở lại.
Giang Kỳ Xuyên dường như đã quay về dáng vẻ lạnh lùng như lần đầu tôi gặp anh.
Tôi hiểu con người anh.
Anh kiêu ngạo, không cho phép bất kỳ điều gì trong cuộc sống vượt khỏi tầm kiểm soát. Sự ra đi đột ngột của tôi năm đó khiến anh tức giận, nhưng anh không bao giờ chịu cúi đầu.
Nhưng lần này trở về, tôi nhất định phải có được anh. Đàn ông trưởng thành càng có sức hút, mà khuôn mặt đó của anh lại càng khiến tôi mê đắm hơn bao giờ hết.
9
Tôi đã chính thức lộ diện.
Ngày mai, báo chí khắp Đông Thành sẽ tràn ngập tin tức về tôi.
Tiệc tùng còn chưa kết thúc, tôi đã rời về biệt thự nhà họ Hứa. Hôm nay tiêu hao quá nhiều năng lượng của tôi rồi.
Vừa bước vào nhà, một người phụ nữ xa lạ nhưng ăn mặc giản dị từ trên lầu đi xuống, chủ động chào đón tôi:
“Đường Đường về rồi à? Con lớn thế này rồi, trước đây dì chưa có cơ hội gặp con. Con có khát không? Để dì rót nước cho con nhé?”
Bà ấy đứng đó, vẻ mặt hơi lúng túng, nhưng sự chân thành trong mắt lại không hề giả tạo.
Tôi mỉm cười, lịch sự hỏi:
“Cảm ơn dì, con không khát. Dì là…?”
Bà ấy thấy tôi chịu bắt chuyện thì mừng rỡ, vội đáp:
“Con có thể gọi dì là dì Tạ, mà không gọi cũng không sao.”
Bà ấy còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị bà Lưu – người giúp việc lâu năm – cắt ngang.
Bà Lưu vừa lau tay vừa hớn hở chạy tới nhận lấy hành lý từ tay tôi:
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi! Mệt không? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi làm món thịt viên kho tàu mà cô thích nhất cho cô đây!”
Dì Tạ đứng bên cạnh, không thể chen lời, chỉ có thể lặng lẽ lùi về một góc, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Tôi cười nhẹ, gọi bà ấy một tiếng:
“Dì Tạ, con lên phòng trước đây.”
Dì Tạ lập tức sáng mắt lên, giọng đầy vui vẻ:
“Ừ, được rồi! Đường Đường lên đi, đừng để mệt nha!”
Trên đường lên lầu, bà Lưu vừa xách hành lý, vừa kể cho tôi nghe chuyện trong nhà.
Thì ra, dì Tạ là mẹ ruột của Hứa Đường.
Năm thứ hai sau khi tôi ra nước ngoài, dì ly hôn với chồng.
Trước đây, dì cùng chồng gây dựng một trang trại lợn, làm ăn ngày càng phát đạt, trở thành một đại gia mới nổi ở địa phương.
Nhưng có tiền thì dễ đổi lòng. Chồng dì có người phụ nữ khác bên ngoài.
Dì Tạ không chịu được sự phản bội, chọn cách ra đi tay trắng.
Hứa Đường từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa. Khi biết mẹ mình ly hôn mà không đòi được một xu, cô ta mắng mẹ ngu ngốc, không chịu rời đi, chọn ở lại với cha.
Dì Tạ đau lòng nên rời quê đến Đông Thành làm việc. Tình cờ dì được mẹ tôi nhận ra và đưa về nhà làm giúp việc.
Nhưng Hứa Đường cũng chẳng được sống tốt lành gì.
Cha cô ta nhanh chóng cưới vợ mới, một người phụ nữ đã mang thai từ trước. Vừa vào cửa, bà ta đã sinh được con trai, địa vị của Hứa Đường trong nhà càng trở nên lung lay.
Mỗi khi chịu uất ức, Hứa Đường lại gọi điện mắng mẹ mình, trách bà không giữ được trái tim của cha, khiến cô ta phải sống khổ sở.
Một lần tình cờ, Hứa Đường biết mẹ mình đang làm việc trong một gia đình danh giá ở Đông Thành – nhà họ Hứa. Cô ta liền dịu giọng, nói lời ngon ngọt dỗ mẹ vui vẻ, hôm sau đã khăn gói đến Đông Thành, dọn vào biệt thự nhà tôi ở. Cô ta còn tự xưng mình là “tiểu thư họ Hứa” trước mặt người ngoài.
Bà Lưu nói đến đây, bất giác thở dài:
“Dì Tạ cũng khổ thật. Dì ấy là người tốt, nhưng tiếc là lại có một cô con gái như vậy.”
Tôi nghe xong, gương mặt không có quá nhiều cảm xúc:
“Thật sao? Dì ấy đúng là đáng thương, nhưng đồng thời cũng quá nhu nhược.”
“Cuộc sống là do chính mình giành lấy. Quyết định ly hôn tay trắng ra đi chính là sai lầm lớn nhất của dì ấy.”
“Dì ấy đáng lẽ phải đấu đến cùng, phải để kẻ đàn ông đó cút ra khỏi nhà mới đúng.”
Lời tôi vừa dứt, bà Lưu đã mắt rưng rưng nước:
“Cô chủ nhà ta trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi! Ông bà chủ sau này chắc chắn sẽ được hưởng phúc!”
Tôi bật cười, định bảo bà đừng phóng đại như vậy, nhưng khóe mắt chợt liếc thấy cánh cửa một phòng chứa đồ trên tầng này đang mở.
“Hứa Đường dọn vào ở tầng này sao?”
Bà Lưu lập tức bĩu môi:
“Cô ta mới chuyển vào gần đây. Còn lớn tiếng nói rằng phòng này không có ai ở rồi ngang nhiên dọn vào. Hôm sau còn khoe ảnh lên mạng xã hội nữa. Tôi tạo một tài khoản giả rồi thêm cô ta đây này.”
“Ông bà chủ vẫn chưa biết chuyện này. Dì Tạ từng cố ngăn cản nhưng cô ta không những không nghe, còn mắng chửi dì ấy một trận.”
Tôi nghe xong, khẽ cười, giọng điệu bình thản:
“Ghê gớm thế à? Vậy tí nữa bảo người dọn sạch đồ của cô ta ra đi.”
“Cháu không thích để người khác làm bẩn địa bàn của mình.”
“Dì Tạ quản không nổi, thì để cháu thay dì ấy quản.”
Bà Lưu lập tức hào hứng hẳn lên:
“Rõ rồi! Tôi đi gọi người làm ngay đây!”
10
Hứa Đường theo cha mẹ tôi trở về, trông cô ta yếu đuối như một đóa hoa mong manh, lẽo đẽo đi sau hai người họ.
Vừa bước vào nhà, nhìn thấy đống đồ đạc của mình bị chất đầy trong phòng khách, rồi lại nhìn tôi đã thay đồ ngủ, ung dung ngồi trên sofa nhâm nhi trà, gương mặt cô ta thoáng hiện một tia méo mó trong chớp mắt.
Nhưng đến khi mở miệng, cô ta lại cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, giọng điệu đầy hoang mang:
“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy ạ? Sao đồ của em lại bị ném hết ra đây?”
Tôi hờ hững nhấp một ngụm trà, giọng điệu lười biếng:
“Là tôi bảo người ta vứt đấy.”