Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 5
Lời tôi vừa dứt, bà Lưu lập tức tiếp lời, sinh động kể lại toàn bộ sự việc cho cha mẹ tôi nghe.
Hứa Đường đứng bên cạnh, nước mắt lã chã rơi, vẻ mặt đầy tổn thương:
“Em không ngờ chị Hứa lại có ác cảm với em lớn đến vậy. Chỉ là một căn phòng trống thôi mà chị cũng không chịu để em ở… Nhưng em không trách chị đâu, em là em gái, chị khó khăn lắm mới trở về, em phải nhường chị chứ.”
Tôi còn chưa kịp đáp lời, lão Hứa đã dõng dạc lên tiếng trước. Ông ấy trực tiếp cắt ngang màn diễn của Hứa Đường, giọng đầy phẫn nộ:
“Cháu đang nói mát gì thế? Đây vốn là lỗi của cháu!”
“Bảo bối nhà ta vừa về đã phát hiện địa bàn của mình bị chiếm, con bé còn có thể không đau lòng sao? Với tư cách là cha, ta thật đáng trách!”
“Còn cháu, tự ý chiếm phòng của con bé mà không được phép. Nó ném đồ của cháu ra ngoài là hoàn toàn hợp lý!”
“Không hổ danh là con gái cha, làmviệc dứt khoát, sấm rền gió cuốn!”
Nói dứt lời, ông còn giơ ngón tay cái lên để khen ngợi tôi.
Hứa Đường trợn tròn mắt, hoàn toàn mất đi sự kiểm soát. Nước mắt ngập tràn trong mắt cô ta, vẻ mặt không thể tin nổi, liếc nhìn tất cả chúng tôi một cái rồi vừa khóc vừa quay đầu chạy ra ngoài.
Bà Lưu thần bí ghé sát vào tôi, thấp giọng hỏi:
“Tiểu thư, cô ta cứ thế chạy đi? Không lẽ còn đang ấp ủ trò gì khác à?”
Tôi liếc nhìn cửa, nhếch môi cười nhẹ, giọng điệu hờ hững:
“Chắc chắn còn điều bất ngờ nữa.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi, chơi cùng cô ta một chút cũng được.”
11
Từ đó trở đi, Hứa Đường bị đuổi ra hậu viện, phải ở chung với dì Tạ. Cô ta im lặng được một thời gian dài.
Nhưng chuyện lạ thì ắt có vấn đề.
Quả nhiên.
Sau khi tôi hoàn tất việc sắp xếp lại căn phòng mà cô ta từng muốn chiếm, tôi quyết định bày kín trong đó bộ sưu tập nước hoa của mình. Đêm xuống, cánh cửa căn phòng ấy bị ai đó lặng lẽ mở ra.
Hứa Đường lén lút bước vào.
Tôi ngồi trước bàn, một tay xem tài liệu dự án Đế Cảnh trên máy tính, một tay theo dõi hình ảnh từ camera giám sát.
Hứa Đường sao lại có thể ngốc đến mức này chứ?
Trên màn hình, ánh mắt cô ta đầy ghen tị, nhìn chằm chằm căn phòng tràn ngập nước hoa, đến mức khuôn mặt cũng méo mó vì tức giận.
Hôm sau, loạt ảnh căn phòng phủ đầy nước hoa bị lan truyền khắp mạng xã hội.
Cư dân mạng nổ tung.
“Không ngờ cả đời này lại được chứng kiến một người có thể sưu tập đủ bộ nước hoa của bậc thầy Rose! Đây phải là gia tộc quyền lực thế nào chứ?”
“Tôi không nhìn thấy nước hoa, tôi chỉ nhìn thấy tiền!”
…
Nhưng mọi chuyện lại không đi theo kịch bản mà Hứa Đường mong muốn. Cư dân mạng không hề ghen ghét, thậm chí còn trầm trồ ngưỡng mộ.
Cô ta tức giận đến phát điên, bỏ tiền thuê cả một đội quân mạng.
Ngay sau đó, một loạt hashtag bẩn thỉu bắt đầu xuất hiện trên hot search:
“Hứa Đường có quan hệ không đứng đắn với bậc thầy điều hương Rose.”
Bọn họ cố tình dẫn dắt dư luận, nói rằng Rose chắc chắn đã già, phải là một lão già hơn nửa đời người. Họ ngụ ý rằng tôi vì muốn có được bộ sưu tập nước hoa phiên bản giới hạn toàn cầu này mà đi quyến rũ Rose.
“Nếu không phải Rose tự nguyện tặng thì chẳng ai có thể mua nổi số nước hoa này đâu!”
Làn sóng chỉ trích lập tức ập đến.
—
Bà Lưu thấy tôi vẫn ngồi trong phòng nghiên cứu tài liệu, lo lắng đến mức nhảy dựng lên.
“Tiểu thư, cô còn có thể ngồi yên sao? Trên mạng người ta đang mắng cô thậm tệ đấy!”
Tôi lật sang trang tài liệu, giọng điệu nhàn nhã:
“Đừng vội, chờ thêm chút nữa.”
Bà Lưu không thể ngồi yên, lập tức gọi người mua thủy quân phản công.
Mười phút sau, toàn bộ mạng xã hội trở nên yên tĩnh.
Tất cả những tài khoản từng đăng tin bôi nhọ tôi đều bị xóa sổ trong nháy mắt. Chỉ còn lại những bình luận tích cực về tôi.
Cư dân mạng còn chưa kịp tiêu hóa hết biến cố này, một tài khoản đã đăng bài đầu tiên trong lịch sử của nó.
Từ ngày lập tài khoản, chủ nhân của nó chưa từng đăng bất cứ thứ gì. Do đó vào giờ phút này, bài đăng ấy lập tức làm cả mạng xã hội sục sôi:
“Màn kịch đến đây kết thúc. Xin chính thức tuyên bố,
Hứa Đường là vị hôn thê của tôi, cô ấy chỉ có duy nhất một mối quan hệ với tôi.
Tôi không mong sau này còn thấy bất kỳ thông tin tiêu cực nào về vị hôn thê của mình trên mạng.
Nếu có, tôi sẽ truy cứu toàn bộ trách nhiệm pháp lý. Cảm ơn.”
Ký tên: Tổng giám đốc Tập đoàn Giang thị – Giang Kỳ Xuyên.
…
Cùng lúc đó, tài khoản chính thức của Tập đoàn Giang thị đăng bài chúc phúc, khẳng định ủng hộ quyết định của tổng giám đốc.
Cả mạng xã hội vẫn chưa kịp tiêu hóa cú sốc này thì cha tôi – lão Hứa cuối cùng cũng biết chuyện.
Không cần hội ý với bất kỳ ai, ông trực tiếp dùng tài khoản chính thức của Tập đoàn Hứa thị để phản bác:
“Buồn cười chết mất! Con gái Hứa Hạo Thiên này mà lại không mua nổi đống nước hoa rẻ tiền đó sao?”
Có người tốt bụng nhắc nhở:
“Chủ tịch Hứa, ngài có muốn xem lại giá của một chai nước hoa đó không rồi hẵng nói không?”
Lão Hứa hùng hồn đáp lại:
“Xem cái gì mà xem? Một chai nước hoa cỏn con, tôi lại không mua nổi chắc?”
“Con gái tôi không chỉ có thể có cả căn phòng nước hoa này. Nó mà muốn cả mặt trăng trên trời, tôi cũng sẽ nghĩ cách mua cho nó!”
Cư dân mạng:
“Cứu tôi với, chủ tịch Hứa còn tuyển con không? Tôi muốn gọi ông là cha!”
”+1, hôm nay tôi mới thật sự được thấy tiền bạc và tình phụ tử vĩ đại!”
Vậy là kết thúc rồi sao?
Không. Trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi. Người thật sự chưa ra tay kìa.
12
Tối hôm đó, Hứa Đường trở về với vẻ mặt thất thần.
Số tiền thuê đội quân mạng đã tiêu sạch, còn toàn bộ tiền của cô ta trước đó đều đã dốc vào cổ phiếu.
Vốn dĩ, cổ phiếu mà cô ta mua đang có đà tăng mạnh. Thế nhưng, chiều nay nó bất ngờ lao dốc, một màu đỏ ngập tràn, toàn bộ tài sản của cô ta bốc hơi sạch sẽ.
Khi cô ta bước vào cửa, tôi vừa hay từ trên lầu đi xuống. Ánh mắt cô ta đầy căm hận:
“Là mày đúng không? Là mày giở trò với cổ phiếu đúng không?”
Tôi nhún vai, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Tưởng chừng này đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Hứa Đường trừng mắt nhìn tôi, căm hận tột cùng:
“Sao mày lại ác độc đến thế?! Đó là toàn bộ số tiền của tao! Mày thật quá tàn nhẫn!
Mày không chừa cho tao đường lui nào hết!
Tại sao chỉ vì mày quay về, mọi thứ đều thay đổi?!”
Tôi lười biếng dựa vào lan can, chậm rãi nói:
“Ngay từ lúc em định hủy hoại chị trước thì em đã phải chuẩn bị tinh thần cho đòn phản kích rồi chứ.”
“Chẳng lẽ em nghĩ chị đang chơi trò gia đình với em sao?”
Hứa Đường càng thêm kích động, vừa gọi tên tôi vừa lao thẳng tới.
Tôi đứng yên không động đậy, dì Tạ kịp thời ngăn cô ta lại, vung tay tát mạnh một cái.
“Chát!”
Cú tát khiến Hứa Đường ngã ngồi xuống đất, choáng váng. Dì Tạ nhìn cô ta, giọng run lên vì giận:
“Đủ rồi! Con đã làm loạn đến mức này rồi, còn muốn thế nào nữa?”
“Là mẹ đã quá dung túng con nên mới nuôi ra một đứa con gái như con!”
Hứa Đường trợn trừng mắt, mặt vừa đau vừa nhục nhã. Dì Tạ quay lại, cúi đầu xin lỗi tôi:
“Xin lỗi con, Đường Đường. Vốn dĩ chúng ta chỉ là họ hàng xa, nhà con đã thu nhận mẹ con dì đã là quá tốt rồi. Vậy mà chúng ta lại gây ra biết bao phiền phức cho con.”
“Là lỗi của dì. Dì sẽ lập tức dọn đồ đưa nó rời đi.”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Dì Tạ, ngay từ đầu dì không nên chọn cách trốn tránh. Những gì thuộc về dì, dì nên giành lại hết.”