Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 6
“Bao gồm cả trang trại lợn đó.”
Dì Tạ sững người, im lặng rất lâu, rồi như bừng tỉnh. Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên kiên định:
“Dì đã sống hơn nửa đời người thế mà lại không sáng suốt bằng một cô gái trẻ như con.”
“Dì hiểu rồi. Cảm ơn con, Đường Đường.”
Trước khi hai mẹ con họ rời đi, Hứa Đường lạnh lùng trừng tôi:
“Tại sao mày phải quay về? Mày không nên trở lại. Mày không nên cướp đi cuộc sống của tao!”
Tôi khẽ cười, bước đến giúp cô ta chỉnh lại tóc, giọng nói chậm rãi:
“Cướp đi cuộc sống của em?”
“Hứa Đường, có bao giờ em nghĩ rằng chị vốn chẳng hề coi em là đối thủ không?”
“Đây vốn là của chị. Đã là của chị, thì không có chuyện cướp hay không cướp.”
“Làm người, phải biết tự lượng sức mình.”
“Không hợp là không hợp.”
Tôi tạm dừng một chút, ánh mắt rơi xuống đôi giày trên chân cô ta. Đó vẫn là đôi giày của tôi, nhưng cô ta đi lớn hơn một size, vì vậy mỗi bước đi đều vô cùng khó chịu.
Tôi bật cười, tiếp tục nói:
“Cũng giống như giày cao gót vậy. Biết rõ nhỏ hơn một size mà vẫn cố nhét chân vào. Dù em có cố gắng hòa hợp đến đâu, nó vẫn sẽ làm em đau đớn.”
Tôi chậm rãi thu lại ánh mắt, thản nhiên nói:
“Chị nghe nói dạo này giá thịt lợn tăng rồi. Em nên quay về, suy nghĩ thật kỹ làm sao giành lại những gì thuộc về mình từ tay mẹ kế đi.”
“Chị không phải đối thủ của em, nhưng chẳng lẽ ngay cả một con hồ ly tinh em cũng không đấu lại sao?”
“Đi mà cướp lại đi, đó mới là thứ thuộc về em.”
13
Xử lý xong Hứa Đường, tôi thở phào nhẹ nhõm. Con nhóc này thật sự quá phiền phức.
Tối đến, tôi nằm trên giường, mở danh bạ, bấm gọi số điện thoại đã lâu chưa liên lạc.
Tiếng chuông vừa vang lên chưa đầy một giây đã được nhấc máy.
Tôi bật cười, chậm rãi nói:
“Hóa ra tổng giám đốc Giang của chúng ta đang chờ điện thoại của em à?”
Ở dây bên kia cất lên một giọng nói quen thuộc, hơi gượng gạo:
“Tôi không có đợi.”
Tôi nhướng mày cười nhẹ:
“Thế sao lại bắt máy nhanh thế?”
Bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng mới nghèn nghẹn buông ra hai chữ:
“Trùng hợp.”
Tôi quá hiểu con người anh.
Dù chỉ nghe giọng qua điện thoại, tôi cũng tưởng tượng được cảnh anh đang nhíu chặt mày, ảo não vì đã lỡ bắt máy quá nhanh.
Tôi đứng dậy, dựa vào cửa sổ, gió nhẹ thổi tung mái tóc. Tôi gọi tên anh:
“Giang Kỳ Xuyên.”
Đầu dây bên kia, giọng anh trầm thấp, nghiêm túc đáp:
“Sao thế?”
Tôi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
“Hôm nay tại sao anh lại nói em là vị hôn thê của anh?”
“Là thích em, hay là vẫn luôn chờ đợi em?”
Trong điện thoại, giọng anh trở nên nặng nề:
“Hôm nay chỉ là tình thế bắt buộc.”
“Tôi chưa từng đợi em.”
“Hứa Đường, là chính em đã không cần tôi trước.”
Mấy chữ cuối cùng khiến tim tôi khẽ run lên. Giọng anh ta khàn đặc, như thể đang đè nén một điều gì đó rất lâu.
Tôi hít một hơi, nhẹ giọng nói:
“Giang Kỳ Xuyên, chúng ta cược một ván đi.”
“Trong cuộc đấu thầu dự án Đế Cảnh, nếu anh thua em thì hãy tha thứ cho em. Chúng ta làm lành. Em làm vị hôn thê của anh.”
Điện thoại bỗng rơi vào tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, giọng anh mới thấp dần:
“Em đi nước ngoài sáu năm, trở về còn chưa chịu dỗ tôi. Tại sao tôi phải cá cược với em?”
Tôi ở đầu dây bên này, không thể kìm được nụ cười trên môi.
Làm sao đây? Cái ông già này sao có thể đáng yêu đến thế nhỉ?
Tôi cố nén tiếng cười, nghiêm túc đáp:
“Nếu em thắng dự án này, em sẽ dỗ anh.”
Giọng anh ta trầm xuống:
“Hứa Đường, trong công việc, tôi chưa từng thua, và cũng sẽ không thua.”
“Đây là nguyên tắc của tôi.”
Tôi nhướng mày, khiêu khích nói:
“Vậy thì thử xem. Lỡ đâu em lại thắng thì sao?”
Anh im lặng.
Sau một lúc, giọng anh lạnh nhạt:
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Không thì tôi cúp máy đây.”
Tôi cong môi:
“Lạnh lùng thế à?”
“Nhưng đúng là em còn một chuyện muốn nói đây.”
“Lần sau nếu Giang tổng đi xăm, có thể nào thêm dấu thanh điệu vào không?”
“Giữa dấu sắc và dấu hỏi, vẫn có sự khác biệt lớn lắm đấy.”
Đáp lại tôi chỉ có tiếng tút tút từ đầu dây bên kia.
Tôi nhìn màn hình điện thoại tối dần, bật cười.
Tên đàn ông này… đang ngại rồi.
Cả Đông Thành đều biết, trong công việc, Giang Kỳ Xuyên chưa bao giờ thua. Anh ra tay tàn nhẫn, quyết định nhanh gọn, tuyệt đối không nương tay với đối thủ.
Nhưng một tuần sau, vào ngày đấu thầu, tôi dễ dàng thắng được dự án Đế Cảnh.
Tất cả diễn ra một cách thuận lợi đến khó tin.
Sau sự kiện ấy, cha tôi càng thêm tin tưởng tôi, lập tức giao toàn bộ Tập đoàn Hứa thị cho tôi quản lý, không còn nhúng tay vào nữa.
Hôm đó, khi rời khỏi hội trường đấu thầu, tôi đi ngang qua khúc quanh hành lang.
Một người đàn ông cao lớn, thân hình thẳng tắp đang đứng dựa vào lan can, hai tay đút túi quần.
Anh đứng đó, im lặng chờ tôi. Bộ dáng chờ đợi ấy ngoan ngoãn đến lạ thường.
Tôi bật cười, đi tới trước mặt anh, trêu chọc hỏi:
“Giang tổng của chúng ta sẽ không phải là đã… nhường em đấy chứ?”
Anh né tránh ánh mắt tôi, vẻ mặt khó chịu nhưng màu đỏ đã lan lên tận tai. Giọng điệu đầy cứng rắn:
“Tôi chưa bao giờ nhường ai.”
“Đây là nguyên tắc của tôi.”
14
Tôi tiếp quản Tập đoàn Hứa thị, sự tò mò của dư luận về tôi ngày càng lớn.
Đặc biệt là bức ảnh căn phòng ngập tràn nước hoa phiên bản giới hạn toàn cầu vẫn liên tục được chia sẻ, cư dân mạng đua nhau bàn tán sôi nổi:
Tôi đã có được những chai nước hoa hiếm này bằng cách nào?
Vì ai cũng biết nước hoa do Rose pha chế là thứ dù có tiền cũng khó mua được, thế mà tôi lại sở hữu cả một căn phòng đầy.
Sự quan tâm của công chúng dành cho tôi ngày càng cao, vì thế tôi quyết định nhận lời một buổi phỏng vấn.
Buổi livestream được ấn định vào 8 giờ tối, số lượng người xem không ngừng phá kỷ lục. Người dẫn chương trình cười thân thiện đưa ra câu hỏi:
“Gần đây, có rất nhiều tin đồn về cô, Hứa tiểu thư. Trong đó, điều khiến mọi người quan tâm nhất chính là bộ sưu tập nước hoa của cô.”
“Bên trong có vô số chai nước hoa phiên bản giới hạn toàn cầu, thậm chí phần lớn đều là tác phẩm của bậc thầy điều hương Rose.”
“Ông ấy là người mà ai cũng ao ước sở hữu nước hoa của mình, thế nhưng dù có chi bạc tỷ cũng khó mà mua được.”
“Hứa tiểu thư có thể mua được số lượng lớn như vậy, mọi người đều rất tò mò về cách cô có được chúng. Không biết cô có thể chia sẻ không?”
Mắt của MC lấp lánh sáng, khiến người ta nghi ngờ cô ta đang hỏi vì mục đích cá nhân hơn là vì công chúng.
Tôi hơi nhướng mày, hướng về phía ống kính, khẽ cười:
“Cách thức à? Thật ra cũng không có gì đặc biệt đâu.”
“Có khi nào… chính tôi là Rose không nhỉ? Muốn loại nước hoa nào, tôi chỉ cần tự pha chế là được.”
Không khí lặng thinh trong ba giây.
Ba giây sau, bình luận nổ tung, những cư dân mạng ẩn nấp bấy lâu cũng ùn ùn xuất hiện.
”!!! Tôi điên mất!!! Cô ấy là Rose sao? Cô ấy chính là Rose — người pha chế nước hoa có giá hàng triệu tệ một chai? Đây là cuộc đời nữ chính trong tiểu thuyết sao???”
“Trời ơi! Cô ấy lại chính là Rose sao! Tôi còn tưởng người đạt được thành tựu tầm cỡ như vậy chắc chắn phải là một ông lão đáng kính, ai ngờ lại là một nữ tổng tài bá đạo!!”
“Xin lỗi, tôi sai rồi! Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy chỉ là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp có chút tài năng, ai ngờ lại chính là bậc thầy điều hương lừng danh! Tôi thật ngu dốt khi nghĩ cô ấy chỉ là một bình hoa di động!”
Đây là một cú sốc lớn, các phương tiện truyền thông lập tức vào cuộc, bắt đầu biên tập tin tức.