Thiên Kim Trở Về 2 - Chương 7
Cụm từ “Bậc thầy điều hương Rose chính là thiên kim Hứa thị” nhanh chóng leo lên vị trí hot search số một.
MC có kinh nghiệm lâu năm cũng không nhịn được, nuốt nước bọt, hỏi lại lần nữa:
“Cô đang nói… cô chính là Rose – người bí ẩn đến mức không thể bí ẩn hơn, và mỗi chai nước hoa của cô đều có giá hàng triệu tệ ư?”
Tôi gật đầu:
“Cũng không đến mức có nhiều danh hiệu như vậy. Pha chế nước hoa chỉ là sở thích của tôi thôi, không phải để kiếm tiền.”
MC lại hít sâu một hơi.
Chỉ là ‘chơi cho vui’, mà lại trở thành một bậc thầy đẳng cấp quốc tế, khiến các ngôi sao tranh nhau mua nước hoa?
“Vậy cô đã có thành tựu lớn như thế, lần này về nước có mục đích gì không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, thái độ trở nên nghiêm túc:
“Báo đáp tổ quốc.”
“Nhân tiện tiếp quản gia nghiệp.”
Lúc nói đến đây, ở góc khuất ngoài tầm nhìn của camera, Giang Kỳ Xuyên bất giác ho nhẹ một tiếng.
Lông mày anh ta khẽ nhíu lại, đôi môi hơi mím, đôi mắt đen sâu thẳm.
Tôi không nhịn được, khẽ bật cười, ánh mắt liếc về phía anh ta.
Ánh mắt chạm nhau, Giang Kỳ Xuyên vội vã quay đầu đi, trông có vẻ mất tự nhiên.
Tôi tiếp tục nói với MC, giọng điệu thản nhiên:
“Còn một lý do khá quan trọng nữa.”
“Tổng giám đốc Giang của Tập đoàn Giang thị sắp 30 tuổi rồi.”
“Nghe nói, đây là độ tuổi đàn ông quyến rũ nhất, cũng là độ tuổi thích hợp nhất để kết hôn.”
Câu nói này lại một lần nữa làm mạng xã hội bùng nổ, giới truyền thông rối rít viết tin tức, quá nhiều tin hot để đăng tải.
Bình luận lại nổ tung.
“Trời ơi! Chị đại định cho tổng giám đốc Giang một mái ấm sao?”
“Khoan khoan, sao tôi lại nghe thấy tiếng ho của Giang tổng vậy? Lẽ nào anh ấy đang có mặt tại trường quay ư?”
“Lầu trên, tôi cũng nghe thấy! Tôi cược nguyên một tháng không đi vệ sinh, Giang tổng chắc chắn đang có mặt ở đây!”
MC hoàn toàn mất kiểm soát chương trình, đây là vấn đề liên quan đến Giang tổng, không thể cẩu thả được. Cô ấy thận trọng hỏi:
“Chuyện này… có thể phát sóng được không?”
Tôi xoay nhẹ chiếc nhẫn đeo ở ngón út, giọng điệu lười biếng:
“Thế nào, Giang tổng, vui rồi chứ?”
Camera chậm rãi lia sang góc hội trường. Khuôn mặt điển trai của Giang Kỳ Xuyên xuất hiện trên màn hình.
Người đàn ông vô thức siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch. Nhưng khóe môi anh lại khẽ nhếch lên, cực kỳ mờ nhạt.
Anh nghiêm túc, cẩn trọng gật đầu. Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ừ.”
“Vui rồi.”
15
Thời gian quay trở lại 7 năm trước, khi 21 tuổi, Giang Kỳ Xuyên gặp tôi – một cô gái 17 tuổi.
Lúc ấy anh ít nói, kiệm lời, còn tôi lại có cả một bầu trời chuyện để kể.
Tại tầng cao nhất của Tập đoàn Giang thị, tôi nằm dài trên sofa, một tay ăn khoai tây chiên, một chân gác lên ghế:
“Tiểu Giang tổng, em mới đặt cho mình một cái tên tiếng Anh, anh đoán xem là gì?”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trang giấy trắng, phản chiếu ánh bút lướt qua từng con chữ.
Anh không trả lời, chỉ có tiếng bút lách cách trên giấy.
Tôi không hài lòng, bĩu môi:
“Lại không thèm để ý đến em.”
Liếc nhìn anh bằng khóe mắt, người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, chỉ tập trung vào tài liệu trước mặt.
Tôi bĩu môi lần nữa:
“Giang Kỳ Xuyên, em nói cho anh biết nhé, sau này cái tên ‘Rose’ sẽ nổi danh khắp cả nước, không, mà là trên toàn thế giới!”
“Em muốn trở thành một nhà điều hương vĩ đại nhất! Nước hoa của em rồi sẽ có một ngày, dù có bỏ ra hàng triệu cũng không mua nổi!”
Động tác lật tài liệu của anh khựng lại. Lần đầu tiên, anh ngẩng đầu lên, nhưng chỉ khẽ nhíu mày:
“Em nên về rồi, Hứa tổng đang tìm em.”
Tôi không ngờ anh lại nhạt nhẽo như vậy. Tôi đang nói về lý tưởng, thế mà anh lại nhắc đến ba tôi. Tôi thở dài, xách túi khoai tây đứng dậy:
“Biết rồi. Chỉ lớn hơn người ta có bốn tuổi, bày đặt làm người già dặn.”
Lần này, Giang Kỳ Xuyên không cúi đầu nữa. Ánh mắt anh theo sát bóng lưng tôi, tựa hồ có một sự chuyên chú đặc biệt.
Chỉ là, anh không ngờ tôi đột nhiên quay đầu lại. Vài bước dài lao tới, tôi chống hai tay lên bàn anh.
Đôi mắt anh vẫn chưa kịp thu hồi, người đàn ông lạnh lùng kiệm lời ấy, vành tai khẽ ửng đỏ.
Tôi nhếch môi cười:
“Giang Kỳ Xuyên, anh có biết hoa hồng có ý nghĩa gì không?”
Anh nhìn thẳng vào tôi, ngơ ngác đáp:
“Là gì?”
Tôi cong môi, khóe mắt ánh lên tia sáng rực rỡ:
“Là tình yêu vĩnh cửu, là tình yêu hoa lệ.”
…
Tuổi trẻ ngông cuồng, rung động bắt đầu từ khoảnh khắc chớp nhoáng ấy. Từ đó, mọi nỗ lực của tôi đều là để có thể sánh bước cùng anh.
Mà đóa hồng kia…
Sẽ mãi mãi nở rộ trong mùa xuân rực rỡ.
Không héo tàn, không phai nhạt, lãng mạn vĩnh hằng.
…
Ngoại truyện 1:
Điện thoại trên sofa đã rung rất lâu, người bên kia có vẻ rất kiên trì.
Hứa Đường nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ cười.
Hiếm có thật đấy.
Người đàn ông này đã giận dỗi suốt ba năm không liên lạc với cô, vậy mà giờ lại gọi đến vào lúc nửa đêm.
Cô vuốt màn hình nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn, mang theo chút ấm ức:
“Đường Đường, bảo bối ơi, anh nhớ em rồi. Em về đi, có được không?”
Hửm?
“Bảo bối?”
Cô nhướng mày.
Đây vẫn là cái tên tổng tài bá đạo lạnh lùng mà cô quen sao?
Cô hờ hững hỏi:
“Giang Kỳ Xuyên, anh say à? Nửa đêm còn uống rượu?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, bên kia lập tức truyền đến tiếng thút thít:
“Hu hu… Nếu không say, anh có gan nói với em như vậy sao?”
“Em không có chút cảm giác nào sao?”
Hứa Đường bật cười, nhẹ nhàng thở dài:
“Giang Kỳ Xuyên, anh là tổng tài bá đạo đấy. Nếu bị truyền thông chụp được, lại có thêm tin hot cho báo chí đấy.”
Bên kia càng nức nở:
“Tổng tài bá đạo cái gì chứ?”
“Đường Đường bảo bối, không có em, anh thật sự không sống nổi. Em về đi, có được không?
Quanh anh nhiều phụ nữ lăm le quá, anh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Cô dịu giọng đáp:
“Em còn chuyện phải làm, có những thứ em muốn học. Bây giờ vẫn chưa phải lúc quay về.”
Anh ta vội vã nói:
“Không phải chỉ là học điều hương thôi sao? Anh có tiền, anh đưa thầy ấy về nước, để ông ấy dạy kèm cho em, được không?”
Hứa Đường phì cười, khẽ châm một điếu thuốc:
“Giang tổng, đừng cố tình ỏn ẻn như thế nữa. Nói chuyện đàng hoàng đi. Anh vừa rồi suýt chút nữa làm em rung động đấy.”
…
Ngoại truyện 2:
Tại tầng cao nhất của Tập đoàn Giang thị.
Tất cả các quản lý cấp cao đều ngồi ngay ngắn, không ai dám ho he.
Cuộc họp đột xuất này, ai nấy đều nghĩ chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Không ai dám mở miệng. Sợ lỡ đắc tội ông chủ thì bị vả mặt mất.
Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp.
Mỗi lần gõ xuống, trái tim mọi người lại thắt chặt thêm vài phần.
Trợ lý Tần phát tài liệu cho từng người.
Là kế hoạch đấu thầu dự án Đế Cảnh.
Một người liều mạng mở miệng:
“Giang tổng, đây không phải kế hoạch đấu thầu dự án Đế Cảnh sao?
“Tuần sau đã đấu thầu rồi, còn cần sửa đổi gì nữa sao?”
Người đàn ông ngả lưng vào ghế, giọng nói tùy tiện, lười biếng:
“Có sửa.”
“Nhưng sửa theo hướng kém đi một chút.”
Cả hội trường sững sờ.
Anh nhàn nhạt nói tiếp:
“Cho các cậu hai ngày.
“Chỉnh lại sao cho trông có vẻ hợp lý, nhưng cuối cùng thua Hứa Đường.”
Tất cả đều trợn tròn mắt, không dám tin.
Có người run rẩy nhắc nhở:
“Giang… Giang tổng, dự án này trị giá hơn tỷ đấy…”
“Anh không định suy nghĩ lại sao?”
Người đàn ông cười nhạt, giọng điệu nhẹ tênh:
“Chỉ hơn tỷ thôi mà.”
“Tiểu nha đầu mà thua thì chắc sẽ không vui.”
“Chỉ vì chút tiền mà làm hỏng tâm trạng của cô ấy…
Không đáng.”
(Hết)