NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Thiên Nga Tái Sinh - Chương 4

  1. Home
  2. Thiên Nga Tái Sinh
  3. Chương 4
Prev
Novel Info

7

Thầy giáo họ Hách run rẩy chỉ vào bọn họ:

– Chính là bọn họ! Thường ngày ỷ vào thân phận con cháu nhà giàu, uy hiếp tôi phải tiết lộ đáp án trước kỳ thi!

– Tôi thật sự không muốn, nhưng bọn họ nói nếu tôi không làm theo, sẽ để gia tộc gây khó dễ, khiến tôi mất việc dạy học!

Lời vừa dứt, cả hội trường xôn xao:

– Gì cơ? Hóa ra kẻ gian lận chính là Tô Noãn Noãn và Cố Đình Thâm?

– Trời ơi! Đã biết đáp án trước mà còn không thi được điểm cao hơn Tô Uyển Du? Cười chết mất!

– Bình thường cứ giả vờ là học bá lạnh lùng, giờ thì nhục chưa?

Các phụ huynh khác cũng bừng tỉnh, đồng loạt chỉ trích hai người họ. Bình luận trong phòng livestream càng lúc càng châm chọc dữ dội.

Lúc này, Lương Khê hồi thần lại, vội chắn trước mặt Tô Noãn Noãn, lớn tiếng hét:

– Người này là do Tô Uyển Du đưa tới! Tôi nghi ngờ là con bé đang gài bẫy!

Bố mẹ Cố Đình Thâm cũng lập tức phụ họa:

– Đúng vậy! Dựa vào đâu mà người nó đưa tới nói gì mọi người cũng tin?

Ngay giây sau, thầy Hách rút điện thoại ra, mở đoạn clip quay lén cảnh Tô Noãn Noãn và Cố Đình Thâm uy hiếp mình:

– Tôi cũng lo có ngày sự việc bại lộ nên đã âm thầm ghi hình lại…

Bố tôi nhìn tất cả, không ngừng lắc đầu, quay sang chỉ tay mắng Lương Khê:

– Đây là đứa con gái giỏi giang mà bà dạy ra đấy à? Chỉ biết làm tôi mất mặt!

Tôi tức đến bật cười – nói như thể ông ta không phải đồng phạm của Tô Noãn Noãn vậy!

Lương Khê bị mắng đến mắt đỏ hoe nhưng không dám nói một lời.

Chú Cảnh sát thấy sự việc đã điều tra rõ ràng, lập tức tuyên bố sẽ đưa Tô Noãn Noãn và Cố Đình Thâm đi để giáo dục lại.

Trước khi rời đi, chú nghiêm nghị nói với họ:

– Trong hôm nay, các người phải công khai xin lỗi Tô Uyển Du trên mạng xã hội!

Sau khi họ bị đưa đi, mẹ nuôi nhẹ nhàng ôm tôi nói:

– Con ngốc, có chuyện như vậy sao không nói với mẹ? Có mẹ ở đây, ai dám bắt nạt con?

Anh nuôi cũng trầm giọng:

– Em yên tâm, anh sẽ không tha cho cả hai nhà họ.

Sau đó, vì để giữ thể diện cho trường, nhà trường lập tức đưa lý lịch và thành tích của tôi lên trang chủ của website học viện trong đêm.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là – chuyện Tô Noãn Noãn thi đại học được 0 điểm và không mặc đồ lót lại hot hơn tôi!

Trên mạng đều là lời mỉa mai:

【Tôi trả lời bừa còn không đến mức 0 điểm nhé?!】

【Đừng đùa, viết chữ “giải” thôi cũng được 1 điểm rồi.】

【Cô ta đúng là nhân tài, cả nước chỉ có mấy người 0 điểm, cô ta lại chiếm một suất!】

【Ai xem video chưa? Hôm công bố điểm mà lại “trống không” như thế, đúng là dọa người!】

【Nhà họ Tô lần này thì hay rồi, một vào Thanh Hoa, một đội sổ, tổ tiên cũng không biết nên khóc hay cười đây hahaha】

Sự việc ồn ào suốt mấy ngày, tôi cũng chẳng có ý định tiếp tục ở lại nhà họ Tô nữa.

Hôm tôi về thu dọn đồ đạc, Tô Noãn Noãn chặn tôi lại, mặt đầy giận dữ:

– Có phải mày đã biết từ lâu chuyện tao và mày bị hệ thống đổi điểm trói chung không?

– Nên mày mới cố tình nộp giấy trắng để hại tao?!

Tôi cười nhạt nhìn cô ta:

– Mày cũng không ngu nhỉ? Còn biết vì chuyện này cơ à?

– Tao đoán ra rồi! – Cô ta gào lên, túm lấy tóc tôi, điên cuồng hét:

– Mau lên mạng đính chính đi! Bài thi 0 điểm đó là của mày, Tô Uyển Du, không phải của tao!

Tôi hất mạnh cô ta ra:

– Nghe mày nói điểm 7 cứ như là vinh quang lắm vậy?

Cô ta hoàn toàn phát điên, túm lấy đồ bên cạnh ném về phía tôi:

– Đồ tiện nhân! Là mày hại Cố Đình Thâm không thèm để ý tới tao nữa!

– Tao nói cho mày biết! Hắn là của tao! Mày vĩnh viễn không cướp được!

Tôi đẩy ngã cô ta, lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao:

– Mày còn chưa tỉnh ngủ à? Phía sau tao là Tập đoàn Lạc Thị đấy!

– Cái thứ như nhà họ Tô và nhà họ Cố, tao chẳng thèm ngó tới!

Lời vừa dứt, bố tôi vội vã chạy từ trong biệt thự ra.

Tô Noãn Noãn lại nhào tới ôm ông ta khóc:

–Bố…! Cô ta thật sự biết chuyện hệ thống đổi điểm rồi!

Nhưng giây tiếp theo, bố tôi lại đẩy cô ta ra, bước thẳng tới trước mặt tôi:

– Uyển Du, con về rồi à?

8

Ông ta nhìn Tô Noãn Noãn với vẻ thất vọng, rồi quay sang tôi, dịu giọng:

– Đừng nghe nó nói linh tinh gì mà hệ thống đổi điểm. Trên đời làm gì có mấy thứ nhảm nhí đó chứ?

– Con cũng là con ruột của bố, sao bố có thể hại con được?

Lời lẽ đầy chân tình, nhưng tôi đã từng sống lại một đời, sao có thể dễ dàng tin ông ta?

Thật ra, nếu tôi chưa từng trải qua tất cả, có lẽ tôi cũng sẽ không tin là trên đời lại tồn tại một hệ thống kỳ quái đến vậy. Nhưng chuyện đến nước này, cũng tốt thôi.

Dù Tô Noãn Noãn có chạy đi khắp nơi tố cáo tôi cố tình nộp giấy trắng hại cô ta, cũng chẳng ai tin lời cô ta cả.

Thấy tôi im lặng, bố tôi lại cười, đổi giọng lấy lòng:

– Anh nuôi của con là tổng tài Tập đoàn Lạc Thị mà, sao không sớm nói với bốmột tiếng?

– Nếu bố biết sớm, thì chắc chắn sẽ không bao giờ nghi ngờ cách giáo dục của con nữa, đúng không?

– Uyển Du, giờ con là sinh viên Thanh Hoa rồi, làm việc phải có tầm nhìn, đừng giận bố nữa. Con nói với anh nuôi con một tiếng, bảo anh ấy giơ cao đánh khẽ, rót vốn lại đi.

Rốt cuộc nói tới nói lui, vẫn là vì tiền!

Tôi bật cười lạnh, rút tập tài liệu mẹ nuôi đưa cho, đưa tới trước mặt ông ta:

– Vậy sao?

– Vậy thì con cũng mong bố, sau khi xem xong đống này, cũng nên có một chút… tầm nhìn.

Ông ta khó hiểu mở ra, càng xem mặt càng biến sắc.

Lúc này, Lương Khê dắt người nhà họ Cố đến, mặt cười như hoa:

– Kỳ thi lần này là Noãn Noãn sơ suất một chút thôi!

– Nhưng không sao cả, sản nghiệp nhà họ Tô chắc chắn vẫn sẽ để lại cho con bé. Dù có không đậu đại học trọng điểm, cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Người nhà họ Cố chẳng thèm để tâm tới bà ta, chỉ nói thẳng:

– Hôm nay tôi đến là để bàn việc đổi người kết hôn, thành Uyển Du.

– Con bé học hành giỏi giang, gen tốt, sau này tốt cho cháu tôi.

Lương Khê vẫn không ngừng lải nhải:

– Ai mà chẳng biết nhà họ Tô thương Noãn Noãn nhất, sau này phần lớn tài sản đều là của con bé!

Bà ta vừa nói, vừa kéo tay bố tôi nũng nịu:

– Ông xã, Noãn Noãn chỉ là sơ suất chút thôi, mà người nhà họ Cố lại đòi đổi người kết thân!

– Noãn Noãn sau này là chủ nhân nhà họ Tô mà, sao họ có thể vì một kỳ thi…

Chưa nói dứt câu, bố tôi đã tát bà ta một bạt tai như trời giáng:

– Chủ nhân cái gì?

– Bà muốn để một đứa chẳng có máu mủ ruột rà với tôi làm chủ nhà họ Tô? Bà điên rồi à?!

Lời vừa dứt, cả căn phòng đồng loạt quay đầu nhìn Tô Noãn Noãn.

Cô ta sững người, lùi lại vài bước:

– Ý bố là gì?

Bố tôi giận dữ quăng xấp tài liệu ra giữa phòng:

– Tự mà xem đi!

Cố Đình Thâm chỉ liếc qua một cái, đã lạnh lùng nói:

– Tô Noãn Noãn không phải con ruột của chú Tô?

Lương Khê vội giật lấy tờ kết quả giám định huyết thống, mặt tái xanh:

– Sao lại… sao lại như thế được!

Bà ta lập tức quay sang tôi, chỉ tay mắng:

– Là mày phải không?! Vì muốn cướp tài sản với Noãn Noãn nên mới giở trò?!

Kiếp trước, tôi cũng chỉ đến trước lúc chết mới biết sự thật này – là chính miệng bà ta nói ra.

Nên sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là nhờ mẹ nuôi âm thầm điều tra.

Không ngoài dự đoán – Tô Noãn Noãn chỉ là đứa con giả mạo.

Tôi nhìn bố mình, bình tĩnh nói:

– Con biết chắc các người sẽ nói con làm giả, nên mới nhờ nhiều đơn vị khác nhau làm xét nghiệm.

– Trên tài liệu có dấu xác nhận thật hay giả, các người tự mà đi kiểm chứng.

Nói xong, tôi chẳng buồn quan tâm đến họ nữa. Tôi quay người vào nhà, gom vài món đồ quan trọng, định sẽ đi luôn không ngoảnh đầu lại.

Bố tôi vội vàng giữ tôi lại:

– Uyển Du, con là đứa con duy nhất của bố rồi, con không thể bỏ rơi bố được…

Mẹ Cố cũng kéo tay tôi:

– Con thích Đình Thâm nhà bác bao nhiêu năm nay rồi đúng không? Thế này nhé, chờ con tốt nghiệp Thanh Hoa, bác lập tức tổ chức đính hôn cho hai đứa, được không?

Lúc đó, ngoài cổng vang lên tiếng còi xe. Tôi lập tức hất tay họ ra, chạy ra ngoài lên xe.

Họ còn định đuổi theo, nhưng khi thấy người ngồi ở ghế sau là anh nuôi tôi, thì đành cụp mắt rút lui.

Trên đường, anh nuôi nói:

– Hôm nay là hạn cuối, nếu họ không trả được nợ, thì phải phá sản thanh lý rồi.

– Em… có hối hận không?

Tôi khẽ lắc đầu:

– Không hối hận.

Anh mỉm cười, nói:

– Vậy thì đi thẳng ra sân bay.

Lúc này tôi mới biết, anh đã mở một chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, chỉ để tiện ở cạnh tôi trong suốt thời gian học đại học.

Vừa đáp xuống, mẹ nuôi đã cầm bó hoa lớn đứng chờ:

– Con gái!

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi mới thực sự cảm thấy – mình đã bắt đầu một cuộc đời mới.

-Hoàn-

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 4"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com