Thiên Sư Hạ Sơn - Chương 196
Nhìn thấy Lưu Minh quay về, các cô lập tức căn dặn.
“Aiz, các cô không tự nấu cơm sao? Chẳng lẽ tôi không về thì các cô không ăn!”
Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh không về thì xem như chúng tôi giảm cân!”
Diệp Khuynh Thành cười nói.
Đúng là đám heo lười biếng!
Lưu Minh cũng không nói nhảm, nấu gần nửa nồi mì sợi đặt lên bàn.
Sau khi ăn mì, mấy cô gái tắm xong liền nghỉ ngơi, Lưu Minh khổ sợ rửa bát trong phòng bếp.
Vừa thu dọn xong, Wechat của anh vang lên, mở ra liền nhìn thấy Hạ Chi gửi một đoạn giọng nói.
Lưu Minh mở giọng nói, trong điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt của Hạ Chi: “Lưu Minh, anh có thể tới đón tôi không, hình như ký túc xá có quỷ lộng hành, anh dẫn tôi đi thuê phòng đi!”
Giọng nói của Hạ Chi mang theo run rẩy và gấp gáp, với sự hiểu biết của Lưu Minh về Hạ Chi, nếu cô không thật sự bị dọa sợ thì sẽ không nói ra lời như vậy.
Lưu Minh cũng không trì hoãn, đáp lại một câu rồi lập tức đến đó, dù sao cứu người như cứu hỏa.
Quay về phòng muốn nói cho hai cô gái một tiếng, nhưng phát hiện ra các cô đã ngủ, anh để Sương Nhi và Linh Nhi ở lại bảo vệ hai cô, Lưu Minh rón rén lái xe ra ngoài cửa.
Anh rất tò mò, tại sao trường học lại có quỷ náo loạn như vậy chứ?
Có câu nói mười trường học chín phần mộ.
Mặc dù rất nhiều trường học đều xây ở nghĩa địa và bãi tha ma, mặc dù những nơi đó âm khí rất nặng, nhưng dương khí của trường học nặng hơn, theo lý thuyết chắc sẽ không xuất hiện chuyện tâm linh dị thường gì.
Nhưng bây giờ quỷ hồn đã xuất hiện trong ký túc xá nữ sinh, nhất định đã xuất hiện vấn đề ở đâu đó rồi!
Ngay khi nói xong, Lưu Minh liền chạy xe đến đại học y Đường Hải quen thuộc.
Ở cửa trường học, anh gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Chi, vốn dĩ muốn bảo cô đi ra ngoài, nhưng Hạ Chi bây giờ bị dọa đến mức không dám chui ra khỏi chăn, đừng nói đến xuống tầng.
Lưu Minh chẳng biết làm sao, chỉ đành đi vào ký túc xá của nữ sinh.
Bây giờ đã muộn lắm rồi, ký túc xá của trường cũng đã đóng cửa, ngay cả dì mập trông coi ký túc kia cũng ngáp liên tục, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Cái này đương nhiên không làm khó được Lưu Minh, anh vỗ tay gọi ra một con quỷ nô, để cô ta kề sát người dì mập mở cửa cho mình.
Mặc dù Lưu Minh không phải chính nhân quân tử gì, nhưng một vài chuyện bắt gà trộm chó anh cũng chẳng thèm đi làm. Nói thật đây là lần đầu tiên anh đi vào ký túc xá của nữ sinh.
Vừa vào ký túc xá nữ sinh, Lưu Minh liền cảm nhận thấy một luồng khí lạnh băng phả vào mặt, trong lạnh băng còn mang theo từng tia âm khí, hiển nhiên Hạ Chi không nói dối, tòa nhà này quả thật có quỷ.
Lưu Minh cảm nhận một chút, cũng không phát hiện ra vị trí cụ thể của quỷ hồn.
Anh cũng không trì hoãn thêm, trực tiếp đi về phía tầng bốn.
Hiện giờ có rất nhiều phòng ký túc đều đã tắt đèn đi ngủ, vì vậy toàn bộ tòa ký túc nữ sinh đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của một mình Lưu Minh.
Rất nhanh Lưu Minh liền lên tầng bốn, ở góc cầu thang, đột nhiên đụng phải một nữ sinh.
Nữ sinh mặc quần ngủ rất ngắn, lộ ra bắp đùi trắng nõn, tay bưng cái chậu, tóc ướt nhẹp dính vào mặt, rõ ràng cô ấy vừa đi từ phòng rửa mặt ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Minh, cô ấy bị dọa đến biến sắc, cái chậu trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Cô ấy không ngờ trong ký túc xá của nữ sinh lại có một người đàn ông xông vào, nhất thời quên mất hét lên.
Lưu Minh liền ngoắc tay, trong nháy mắt Như Hoa xuất hiện bên cạnh nữ sinh, chặn lại ánh mắt của cô ấy.
“Aiz, rõ ràng mình vừa nhìn thấy một người đàn ông ở đây mà, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu rồi?”
“Kỳ lạ thật, chẳng lẽ mình xem quá nhiều nên hoa mắt?”
Sau khi bị quỷ che mắt, nữ sinh vốn không thấy bóng dáng của Lưu Minh, cô ấy nhìn xung quanh một hồi, cau mày nhặt chậu nước rơi ở dưới đất lên, sau đó uốn éo cái mông đi về phòng ngủ của mình.
Lưu Minh thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi mình phản ứng nhanh.