Thiên tài bấc đắc dĩ - Chương 1
Vừa mở mắt ra, Cố Thanh Tâm đã nhìn thấy khắp nơi đều là một màu đỏ chói mắt, nào là màn che cửa sổ màu đỏ, ra giường cùng hai ngón nến đang cháy cũng cùng màu, ngoài ra trên cửa và cửa sổ còn dán chữ hỉ to đùng. Cố Thanh Tâm khe cau mày rồi nhìn xuống người mình.
Mũ phượng, y phục của tân nương?
Động phòng hoa chúc?
Sao cô lại ở đây? Tại sao lại xuất hiện trong căn phòng này, đã thế còn ăn vận như tân nương nữa?
“Thấy sao? Đêm động phòng hoa chúc, dù tân lang hơi già chút, nhưng gừng càng già càng cay. Trước khi hút cạn sinh khí của cô, lão ta sẽ cho cô trải nghiệm cảm giác thăng hoa, có phải cô đang mong chờ lắm không?”, một giọng nói đầy vẻ ghét bỏ của một cô gái vang lên bên tai Cố Thanh Tâm.
Cái gì? Tân lang già ư? Không thể nào, cô xinh đẹp như hoa, thanh băng ngọc khiết. Từ nhỏ, cô đã nuôi ý tưởng phải gả cho một người đàn ông tài ba xuất chúng, tuấn tú khôi ngô, đại tiểu thư của một gia tộc lớn hàng đầu như cô mà phải lấy một lão già ư?
Ngay sau đó, cô chợt thấy má mình mát lạnh, vừa ngước lên đã thấy một cô gái trẻ đang mỉm cười, tay cầm con dáo dí sát lên mặt mình, ánh mắt cô ta độc ác nhưng chứa đầy vẻ vui sướng biến thái.
Chuyện gì thế này?
Cố Thanh Tâm ngạc nhiên phát hiện mình không thể cử động được.
Cô bị hạ thuốc ư?
Vào đêm động phòng hoa chúc, mà tân nương lại bị hạ thuốc, đã thế còn bị một ả điên cầm dao dí vào mặt, kiểu này không ổn rồi!
Cố Thanh Tâm chưa kịp nghĩ ngợi gì thì chợt cảm thấy đầu đau như búa bổ, một luồng ký ức xa lạ chợt dội vào trong tiềm thức của cô.
Sau đó, cuối cùng cô đã hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Cô đã trùng sinh vào cơ thể của một cô gái trẻ cùng họ cùng tên, nhưng đây lại là một cô gái rất đáng thương.
Cô ả đang cầm dao kia tên là Cố Vân Liên, muội muội của Cố Thanh Tâm. Khi Cố Thanh Tâm còn rất nhỏ, mẹ cô đã qua đời, sau đó cha cô đã lấy mẹ của Cố Vân Liên. Chủ nhà họ Cố, hay cha của Cố Thanh Tâm coi Cố Vân Liên như con gái ruột, còn con gái ruột của mình thì ngày càng hắt hủi, ông ta suốt ngày mắng chửi, thậm chí còn đánh đập cô.
Từ đó, cuộc đời của Cố Thanh Tâm xuống dốc không phanh, chưa bàn đến tài nguyên tu luyện bị giảm quá nửa, đến chi tiêu hàng ngày cũng bị cắn xén hết mức có thể. Đã thế, Cố Vân Liên còn thường xuyên dẫn theo người khác đến bắt nạt cô. Từ một cô tiểu thư được cưng chiều hết mực, Cố Thanh Tâm đã trở thành một kẻ đáng thương mà ai cũng có thể bắt nạt, không bao giờ thiếu các vết thương trên người.
Để được yên thân nên Cố Thanh Tâm phải giả ngu giả dốt, tự biến mình thành một người vô dụng trong mắt người khác. Nhưng thực chất cô rất thông minh nên đã lén học được rất nhiều bản lĩnh.
Hôm nay, lẽ ra tân nương phải là Cố Vân Liên. Vì tư chất của cô ta tốt hơn Cố Thanh Tâm nên đã lọt vào mắt xanh của một lão già biến thái. Mang tiếng là trưởng lão, nhưng lão ta không cưới vợ để có người bầu bạn mà là để luyện lô đỉnh. Nhà họ Cố đang sa sút, đã thế tu vi của chủ gia tộc mãi không tăng thêm được chút nào, vì vậy ông ta không chút do dự mà đồng ý tặng ái nữ nhà mình cho vị trưởng lão ấy ngay.
Biết được những chuyện này, Cố Thanh Tâm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhờ ký ức của Cố Thanh Tâm ở kiếp này mà cô biết lô đỉnh chính là hút tu vi của người khác để giúp bản thân tiến bộ nhanh hơn. Biết đây là một cách tu luyện vô liêm sỉ nên vị trưởng lão kia đã bày trò tổ chức lễ cưới để che mắt thế gian.
Thế có khác gì câu gái lầu xanh còn lập miếu thờ đâu.
Nhưng vị trưởng lão đó và chủ nhà họ Cố không ngờ là Cố Vân Liên dám cả gan bắt Cố Thanh Tâm thế vào vị trí của mình. Ngày thường, Cố Vân Liên hay ghen ghét với Cố Thanh Tâm cũng bởi Cố Thanh Tâm xinh đẹp hơn cô ta. Vì thế, cô ta nghĩ rằng khi vị trưởng lão ấy phát hiện ra bị tráo tân nương, chắc cũng sẽ không quá tức khi thấy nhan sắc kiều diễm của Cố Thanh Tâm.
“Cố Thanh Tâm, cô chỉ là một đứa vô dụng nên chết luôn đi cho rồi! Ta mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Cố!”, Cố Vân Liên cúi đầu xuống, ghé sát vào tai của Cố Thanh Tâm rồi nói rành mạch từng chữ.
Vớ vẩn! Mẹ của Cố Thanh Tâm mới là vợ cả, ả Cố Vân Liên này đang nói linh tinh gì thế?
Cố Thanh Tâm cảm thấy hơi chóng mặt, cô cần phải điều chỉnh lại nội dung của ký ức trong đầu.
“Tiểu nha đầu, tỉnh rồi à?”, đúng lúc này, chợt có một giọng nói già nua vang lên.
“Ngươi là ai? Ngươi đang ở đâu?”, bỗng dưng có một giọng nói vang lên, hơn nữa âm lượng còn rất to mà Cố Vân Liên không hề có phản ứng gì, chứng tỏ chỉ có một mình Cố Thanh Tâm nghe thấy.
“Ta là ai không quan trọng, ta đang ở trong chiếc vòng tay của cô. Cô chỉ cần biết việc cần làm bây giờ là nhanh chóng thoát khỏi đây, không thì cô sẽ gặp nguy hiểm”, giọng nói đó tiếp tục vang lên.
Vòng tay? Cố Thanh Tâm cúi xuống nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, đây là chiếc vòng cô đeo trên tay từ nhỏ mà, nó cũng xuyên không cùng cô ư? Hay việc cô trùng sinh có liên quan đến chiếc vòng này? Cố Thanh Tâm cảm thấy rất rối bời.
Đây là chiếc vòng mà tổ tiên nhà họ Cố truyền lại, nhà họ Cố ở kiếp trước của cô rất bề thế, là một trong các thế lực lớn mạnh nhất lúc bấy giờ. Còn Cố Thanh Tâm được nuông chiều như một cô công chúa nhỏ, sống những ngày tháng đủ đầy, vô lo vô nghĩ, thành ra tính tình hơi tuỳ tiện. Trước lúc đến đây, cô nhớ mình đang luyện kiếm, không cẩn thận tự làm mình bị thương, một giọt máu nhỏ xuống chiếc vòng này và sau đó cô không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại thì cô đã trở thành một Cố Thanh Tâm khác rồi.
Nhưng chiếc vòng này chỉ là một vật vô chi vô giác thôi mà, sao lại có giọng nói của con người phát ra từ đó chứ? Rốt cuộc người đó là ai?
“Tiểu nha đầu, mau chạy đi, không thì cô sẽ chết đấy”, giọng nói ấy tiếp tục thúc giúc.
“Chạy bằng niềm tin à? Ta bị trói bằng sức mạnh gì đó rồi”, Cố Thanh Tâm mếu máo, sau khi có được ký ức mới, Cố Thanh Tâm mới biết không phải mình bị hạ thuốc, mà là bị kẻ khác thi triển thuật trói buộc. Ban đầu, cô thấy rất hoảng, song chợt nhớ Cố Thanh Tâm của kiếp này chỉ giả vờ kém cỏi thôi, chứ bản lĩnh thì có thừa, linh khí ở thế giới này dồi dào như vậy, cô chỉ cần vận chuyển linh lực một chút là có thể thoát ra ngay.
“Đơn giản!”, giọng nói ấy cất lên đầy tự tin.
Cố Thanh Tâm không nói gì nữa mà tập trung hấp thu linh lực, biết thế xưa kia chịu khó tu luyện có phải bây giờ đỡ hơn không. Từ ký ức trong đầu, cô biết đây cũng là một thế giới tu chân! Hèn chi linh lực dồi dào đến vậy, so với thế giới ở kiếp trước của cô đúng như một trời một vực.
Trong lúc đó, Cố Vân Liên vẫn đang buông lời chế nhạo: “Cố Thanh Tâm, cô chỉ là một đứa vô tích sự, cố mà hưởng đêm động phòng đầu tiên và cũng là cuối cùng đi”.
Cố Thanh Tâm định lên tiếng phản bác, nhưng đột nhiên thấy một luồng khí nóng từ chiếc vòng tay truyền khắp cơ thể, ngay sau đó cô đã thấy người mình nhẹ bẫng, trói buộc đã biến mất.
Người trong chiếc vòng đã giúp cô ư? Cố Thanh Tâm mừng thầm, phen này thì ả điên kia tới công chuyện với cô.
“Ê, biết gì không?”, Cố Thanh Tâm cất giọng hỏi.
“Biết gì?”, Cố Vân Liên ngẩn ra.
Cố Thanh Tâm không đáp lời, mà chỉ nở một nụ cười xán lạn.