Thiên tài bấc đắc dĩ - Chương 2
Cố Vân Liên ngẩn ra rồi sầm mặt nói: “Đồ điên, cô cười gì hả?”, ngoài thân phận của Cố Thanh Tâm ra thì nhan sắc của cô cũng chính là điều mà Cố Vân Liên đố kỵ nhất.
Thấy Cố Thanh Tâm mỉm cười một cách đầy hàm ý, Cố Vân Liên hơi bất an, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại ngay. Cố Thanh Tâm chỉ là một đứa vô dụng, đã thế còn bị cô ta hạ cấm chế rồi thì sao mà thoát được, với tu vi của cô ta thì giết Cố Thanh Tâm dễ như ăn kẹo.
Cố Thanh Tâm không nói gì mà chợt đứng bật dậy, sau đó ấn ngón tay cái lên trán Cố Vân Liên nhanh như chảo chớp rồi nói: “Bất động!”
“Điên ư? Cô động vào nhầm người rồi đấy, nay ta sẽ thay trời hành đạo, cho cái loại độc ác như cô biết thế nào là lễ độ!”, Cố Thanh Tâm khoanh tay nói với vẻ kiêu ngạo.
Cố Vân Liên nghệt mặt ra, vì cô ta phát hiện mình không thể cử động được.
“Tiện nhân, cô làm gì thế hả?”, Cố Vân Liên không thể hiểu tại sao mình đã dùng sức mạnh trói Cố Thanh Tâm lại rồi mà cô vẫn thoát ra được, cô ta hoảng sợ rồi gào lên: “Cố Thanh Tâm, thả ta ra ngay, không thì đừng có trách!”
“Eo ôi sợ thế, ta đang sợ phát run lên đây này”, Cố Thanh Tâm nhìn Cố Vân Liên rồi cất giọng châm chọc.
“Cô tu luyện Ma đạo đấy à?”, giọng nói trong chiếc vòng vang lên với vẻ kích động: “Sao cô lại biết thuật Ma đạo? Cô là người Ma tộc, không phải, nhưng sao cô lại biết thuật Ma đạo hả?”
“Ai mà biết được, tự trong đầu ta có sẵn đấy chứ”, dứt lời, Cố Thanh Tâm không để ý đến giọng nói ấy nữa, cô đoạt lấy con dao trong tay Cố Vân Liên, định dùng nó để hù doạ cô ta.
Ai ngờ, Cố Thanh Tâm vấp chân vào chiếc váy tân nương rườm rà, người cô lảo đảo rồi ngã vào người Cố Vân Liên, trùng hợp thế nào, con dao đã cắm vào đầu cô ta.
Cố Vân Liên trợn tròn mắt, máu trên đầu cứ thế chảy ra, cô ta bắt đầu co giật.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
“Nha… nha đầu kia, cô vừa.., vừa…”, một lát sau, giọng nói trên chiếc vòng lại vang lên với vẻ kinh ngạc.
Cố Thanh Tâm há hốc miệng, cô còn kinh ngạc hơn cả giọng nói ấy.
Cô chỉ nhỡ tay thôi mà, sao bảo ả Cố Vân Liên này giỏi giang với có tư chất hơn người lắm, mới có đâm cho một nhát đã giật đùng đùng thế này?
“Ta lỡ tay thôi mà, chứ con người ta lương thiện, không thích giết chóc, nhìn thấy máu ta còn hoảng ấy”, Cố Thanh Tâm ra vẻ vô tội nói.
Nhưng sau đó, cô nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu rồi cất giọng hỏi: “Mà ông là ai thế? Sao lại ở trong vòng tay của ta?”
“Ta ư? Ta là lão tổ của Ma đạo! Người đời thường gọi là Vạn Ma lão tổ. Xưa kia, ta tung hoành thiên hạ, đứng trên đỉnh cao của nhân loại. Nhưng sau đó dần thất thế rồi ngủ say, ta cũng vừa bị gọi dậy thôi, sau đó đã thấy ở trong chiếc vòng của cô rồi. Chắc cô cũng đã nghe đến đại danh của ta phải không? Ta nổi tiếng thế cơ mà, chúng ta có duyên…”, giọng nói ấy luyên thuyên một lúc lâu, sau đó khi nhìn thấy hành động của Cố Thanh Tâm thì chợt im bặt.
Cố Thanh Tâm rút con dao trên đầu Cố Vân Liên ra rồi đâm vào tim cô ta.
“Cô làm cái gì thế hả?”, giọng nói ấy hoảng hốt.
Là ai vừa nhận mình là người lương thiện, ghét việc giết chóc và còn sợ máu nữa? Là ai, là ai?
“Gì đâu, ông không thấy cô ta đang đau đớn lắm à? Thà đau một lần rồi thôi, ta đang làm phúc đấy chứ. Vả lại, ả này đã hành hạ Cố Thanh Tâm bao năm, cũng có phải hạng tốt lành gì đâu, ta phải trả thù cho cô ấy”.
“Ông cứ nói tiếp đi, chúng ta có duyên thì sao…”, Cố Thanh Tâm vẫn hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Giết người cũng được coi là một cách làm phúc ư?
Giọng nói ấy ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thì cô đã đánh thức ta, còn ta vừa mới cứu cô, mà ơn của ta cao hơn nên cô phải giúp ta một việc, yêu cầu của ta không cao đâu, chỉ cần…”
Giọng nói ấy chưa nói hết câu thì lại phải câm nín khi thấy hành động tiếp theo của Cố Thanh Tâm.
Cô rút dao ra rồi lại đâm vào tim Cố Vân Liên, cứ thế làm đi làm lại mấy lần, giọng nói ấy chợt nghĩ cô đang giết người hay chơi trò chơi vậy?
Rốt cuộc ai mới là người Ma tộc đây?
“Ta làm cho chắc thôi ấy mà, ông bảo chỉ cần gì cơ?”, Cố Thanh Tâm lại rút dao ra, lúc này, y phục của Cố Vân Liên đã ướt đẫm máu.
Vạn Ma lão tổ: “…”
Cố Thanh Tâm đứng dậy rồi quan sát xung quanh, sau đó ngồi trước một chiếc bàn rồi rút một chiếc bút bùa chú và một tệp bùa ra.
Cố Thanh Tâm của kiếp này giỏi thật, còn biết cả trò này nữa, đương nhiên cô phải thử xem sao rồi.
“Cô làm gì thế, chúng ta mau chạy đi thôi”, Vạn Ma lão tổ lên tiến thúc giục.
Khắp căn phòng bị dán kín bùa chú, chúng như tạo thành một trận pháp nào đó.
“Cô là thầy bùa chú à? Đây là bùa chú gì thế? Ngũ Quỷ Âm Sát Phù?”, Vạn Ma lão tổ hỏi với vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức phủ định suy nghĩ của mình: “Không, không phải, ta thấy uy lực của những lá bùa này còn mạnh hơn”.
Cố Thanh Tâm không để ý đến câu hỏi của Vạn Ma lão tổ mà chăm chú dán nốt tờ bùa chú cuối cùng.
“Nghèo không thể tả!”, Cố Thanh Tâm chợt cất giọng trào phúng: “Mang tiếng là đại tiểu thư của nhà họ Cố mà trong túi trữ đồ có mỗi một ít linh thạch”.
Hoá ra, Cố Thanh Tâm vừa ngồi xuống kiểm tra người của Cố Vân Liên thì phát hiện ra một chiếc túi trữ đồ. Nhưng tiếc là bên trong không có nhiều linh thạch.
Vạn Ma lão tổ: “…”