Thiên tài bấc đắc dĩ - Chương 4
Cùng lúc đó, Cố Vĩnh Hải – chủ nhà họ Cố đang ở bên ngoài vẫn chưa đi xa nên đã nghe thấy tiếng hét thất thanh ở trong phòng, ông ta giật mình, sau đó biến sắc mắt rồi chạy quay lại.
Ông ta do dự một chút rồi đạp tung cửa ra thì nhìn thấy Viên trưởng lão đang nằm dưới đất, còn Cố Thanh Tâm đang tỉnh bơ đứng trong phòng.
Thấy khoé miệng và đầu của Viên trưởng lão vẫn đang chảy máu ròng ròng, Cố Vĩnh Hải ngẩn ra, có chuyện gì vậy?
“Có chuyện gì thế này?”, Cố Vĩnh Hải phẫn nộ hét lên, khi nhìn thấy y phục tân nương trên người Cố Thanh Tâm, ông ta như đã hiểu ra điều gì đó: “Sao con lại ở đây? Lẽ nào con định quyến rũ Viên trưởng lão để dựa hơi ông ấy leo cao ư?”
Đúng là tâm địa xấu xa thì suy nghĩ cũng đồi bại, Cố Vĩnh Hải không đáng mặt là một người cha.
“Họ chết hết rồi đấy, ông có muốn đi cùng luôn không để ta tiễn luôn một thể?”, dù Cố Thanh Tâm mỉm cười, nhưng trong ý cười không có một chút thiện chí nào.
“Nghiệp chướng! Đồ vô dụng này, mày chán sống rồi đúng không?”, nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo đó, Cố Vĩnh Hải gào lên, đang định giơ tay lên giáng cho Cố Thanh Tâm một cái bạt tai thì chợt chú ý thấy một thi thể ở trong góc phòng.
Thi thể đó nằm trong vũng máu, không còn một chút sinh lực nào, đó là Cố Vân Liên ư?
Ai đã giết Cố Vân Liên?
Lẽ nào là đứa vô dụng Cố Thanh Tâm này?
Không thể nào! Dù Cố Thanh Tâm có hai linh căn, nhưng lại là hai linh căn tương khắc là Hoả và Thuỷ, miễn cưỡng lắm cô mới có thể đột phá lên tầng thứ nhất cảnh giới Luyện Khí, nhưng sau đó thì chỉ giậm chân tại chỗ. Một đứa dốt nát như vậy thì sao có thể giết Cố Vân Liên được? Nhưng nếu không phải Cố Thanh Tâm thì là ai đây?
“Mày đã giết Cố Vân Liên ư?”, Cố Vĩnh Hải kinh ngạc nhìn Cố Thanh Tâm rồi hỏi.
“Không thì còn ai vào đây nữa?”, Cố Thanh Tâm thản nhiên đáp, sau đó lại lấy một lá bùa ra rồi lại hí hoáy vẽ gì đó.
Bấy giờ, Cố Vĩnh Hải mới phát hiện trong phòng dán đầy những lá bùa màu đen kịt, ông ta ngoái lại nhìn Viên trưởng lão rồi lại nhìn sang Cố Thanh Tâm với vẻ khó tin.
“Viên trưởng lão… cũng do mày giết luôn ư? Mày, mày là thầy bùa chú? Không thể nào, mới tầng thứ nhất cảnh giới Luyện Khí thì sao mày có thể hạ gục trưởng lão ở cảnh giới Trúc Cơ tầng thứ ba được?”, Cố Vĩnh Hải trợn tròn mắt, chính ông ta cũng không dám tin đây là sự thật.
“Thật ra, con gái cưng của ông là ta lỡ ray, còn lão già dê kia mới là ta chủ giết. Song nói đi cũng phải nói lại, hai bọn họ chết cũng không hết tội. Hôm nay, bổn tiểu thư sẽ làm chiến thần công lý, xử lý hết lũ cặn bã này”, Cố Thanh Tâm nói với vẻ trượng nghĩa.
“Cô lại định giết người tiếp ư? Sương sương đã hai mạng người rồi đấy”, Vạn Ma lão tổ hoàn toàn bó tay với Cố Thanh Tâm.
“Yên nào, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, sao có thể đem con bỏ chợ được?”, Cố Thanh Tâm thản nhiên đáp.
Nghe thấy thế, Vạn Ma lão tổ chỉ biết thở dài, đã dốt còn thích chơi chữ!
“Chính ông đã giết vợ cả của mình để đón người phụ nữ đang mang thai đứa con khác với mình về, thật ra Cố Vân Liên chính là con ruột của ông”, Cố Thanh Tâm chậm rãi lên tiếng.
Cố Vĩnh Hải biến sắc mặt, sao Cố Thanh Tâm lại biết được chuyện này?
“Nghiệp chủng, mày ăn nói hàm hồ gì thế hả?”, Cố Vĩnh Hải vẫn cứng miệng.
“Ông có hai linh căn là Mộc và Thuỷ, sau đó đã dùng rất nhiều tài nguyên của nhà họ Cố mà vẫn không đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ được”, Cố Thanh Tâm lạnh mặt nhìn người đàn ông trung niên rồi bật cười nói: “Thế ai mới là đồ ăn hại hả?”
Cố Vĩnh Hải vừa tức giận vừa ngạc nhiên, ngón tay giơ lên chỉ vào Cố Thanh Tâm run run: “Hỗn láo, đồ vô dụng này, mày dám mắng cha mình như vậy ư?”
Cố Thanh Tâm cười khẩy rồi vung tay, lá bùa trong tay cô bay cao, một tia sáng loé lên rồi bắn vào tay của Cố Vĩnh Hải, ông ta hét lên thảm thiết, máu ở tay thì chảy không ngừng.
Thấy thế, Cố Thanh Tâm cười tủm tỉm rồi nghĩ, may mà lần này không đọc sai thần chú, không lại bị lão quái vật trong chiếc vòng kia chê cười mất.
“Ta có thể nghe thấy suy nghĩ của cô đấy”, Vạn Ma lão tổ chán nản nói: “Mà cô gọi ai là lão quái vật hả?”
Cố Thanh Tâm im luôn.
Cố Vĩnh Hải kêu gào trong đau đớn rồi ngã vật xuống, chỉ thấy toàn bộ sức mạnh của mình như bị thoát hết ra ngoài theo dòng máu chảy.
“Ông mới là loại vô dụng, nhớ lấy!”, Cố Thanh Tâm liếc nhìn Cố Vĩnh Hải với vẻ coi thường rồi nói.
“Cứu cứu…”, thậm chí đến há miệng kêu cứu, Cố Vĩnh Hải cũng thấy khó khăn. Ông ta đang thấy rất hối hận, không ngờ cô con gái lớn của mình lại có thiên bẩm như vậy, nếu có cô thì nhà họ Cố còn lo gì nữa, nhưng tiếc là hối hận đã muộn màng rồi.
Lúc này, Cố Thanh Tâm đã bước qua người Cố Vĩnh Hải rồi rời khỏi phòng. Ngay sau đó, căn phòng không chịu được sức mạnh của bùa chú nên đã nổ tung. Dù Cố Vĩnh Hải và Viên trưởng lão may mắn sống sót thì cũng tàn tật, không thể tu luyện tiếp được nữa.
…
Đêm đã khuya, trăng sáng lên cao.
Cố Thanh Tâm chậm rãi cởi bỏ y phục tân nương trên người rồi ném một cách rất tao nhã xuống đất, sau đó cô chậm rãi tiến lên phía trước.
Nghe thấy vậy, Vạn Ma lão tổ thở phào một hơi. Dù lão chưa tiếp xúc với tiểu ma đầu này lâu, nhưng trực giác mách bảo với lão, cô sẽ không nuốt lời.
Sau đó, hai người đi hỏi mua ngựa thì biết chỉ có nhà họ Lý giàu có mới có ngựa để bán thôi.
Cố Thanh Tâm đi theo hướng người đó chỉ thì đến được nhà họ Lý, cô giơ tay gõ cửa.
Người ra mở cửa biết lý do Cố Thanh Tâm đến đây xong thì cau mày nói: “Hôm nay, nhà ta đang có chuyện…”
Người đó còn chưa nói hết câu, đã có một tiếng hét vọng từ trong phủ ra, sau đó là tiếng mái ngói rơi xuống đất vỡ tan cùng tiếng la hét thất thanh.
Cố Thanh Tâm rướn cổ lên nhìn ngó, có chuyện gì vậy nhỉ?