Thiên tài bấc đắc dĩ - Chương 5
Trong lúc Cố Thanh Tâm đang ngó nghiêng thì Vạn Ma lão tổ khẽ nói: “Quỷ khí… bên trong có ác quỷ”.
“Có quỷ ư?”, Cố Thanh Tâm hoảng hốt nhắc lại lời của Vạn Ma lão tổ.
Người gác cổng nghe thấy thế thì mừng quýnh rồi kích động nói: “Nữ tiên quân, đúng là đang có ác quỷ hoành hành trong phủ của chúng ta. Hôm nay, có một vị tiên quân đã đến đây để bắt quỷ, nhưng…”, người gác cổng còn chưa nói hết câu thì đã lại có tiếng la hét vọng từ bên trong ra.
“Nếu nữ tiên quân có cách, xin hãy giúp phủ chúng ta!”, người gác cổng mếu máo nói.
“Đừng lo chuyện bao đồng nữa, trình độ của cô không thể bắt được ác quỷ đâu, đến quỷ khí cô còn không phát hiện ra nữa mà”, Vạn Ma lão tổ nhanh chóng lên tiếng khuyên nhủ.
“Nhưng ta là người trượng nghĩa, thấy nguy không giúp thì áy náy lắm. Hay cứ thử xem sao?”, Cố Thanh Tâm đắn đo nói.
“Đừng đừng, kệ họ, chúng ta đi thôi. Ta có câu chuyện cười này hay lắm, để ta kể cô nghe, ha ha ha, vừa nghĩ tới thôi ta đã thấy buồn cười rồi này, ha ha…”, Vạn Ma lão tổ cười lớn.
Song câu nói tiếp theo của Cố Thanh Tâm đã khiến lão im bặt.
“Nếu ta bắt quỷ thành công, lão gia nhà các ngươi có thể tặng cho ta một con ngựa không?”, Cố Thanh Tâm chớp mắt hỏi.
“Đương nhiên ạ, nếu tiểu thư mà trừ quỷ giúp phủ ta được thì một con ngựa có là chi? Nhất định lão gia sẽ trọng thưởng ạ”, đây không phải ý của người gác cồng, mà lão gia nhà họ đã treo thưởng như vậy.
“Được, đi thôi”, Cố Thanh Tâm mặc kệ lời can ngăn của Vạn Ma lão tổ, cắn răng nói.
Không chờ người gác cổng dẫn đường, Cố Thanh Tâm đã đi về một phía theo cảm giác.
“Sai hướng rồi, quỷ khí phát ra ở phía kia cơ mà!”, Vạn Ma lão tổ chán nản nói.
Cố Thanh Tâm đứng khựng lại, lúng túng nhìn người gác cổng rồi nói: “Ngươi còn không mau dẫn đường đi!”
Sau khi ra sân sau, quả nhiên họ đã trông thấy một cảnh tượng hãi hùng.
Cố Thanh Tâm nuốt nước miếng, bỗng dưng thấy hối hận khi bước chân vào đây.
Đúng là có ác quỷ thật, hơn nữa tu vi của nó còn khá cao, hắc khí bao phủ toàn thân nên không rõ hình dáng thế nào, nhưng nó đã có thể tự tung tự tác vào ban ngày ban mặt rồi.
Song lúc này, có một người thanh niên khôi ngô đang cầm một thanh kiếm to đùng khua múa loạn xạ trong sân để chiến đấu với nó.
“Là kiếm khách đấy, nhưng kiếm pháp của tiểu tử này khá tốt, tại ta chưa thấy kiếm khách nào dùng thanh kiếm to tổ bố thế kia cả”, đương nhiên Vạn Ma lão tổ cũng có thể nhìn thấy cảnh này nên cảm thán nói.
Thanh cự kiếm này to thật, khéo to ngang với kiếm khách ấy luôn mất.
Kiếm khách ấy vung kiếm lên rồi chém một đường khí thế vào ác quỷ.
Nhưng dường như con quỷ ấy đã đoán trước quỹ đạo của đường kiếm kia nên đã nhanh chóng né ngay.
Dù đường kiếm đó đã xẹt qua người khiến nó bị thương nhẹ, nhưng không ảnh hưởng là bao.
“Cô thấy không? Từ kiếm khí đến linh lực của tiểu tử này đều rất khá, nhìn người ta đi mà học tập…”, Vạn Ma lão tổ lại huyên thuyên một hồi.
“Đẹp trai quá!”, đôi mắt Cố Thanh Tâm nhìn người thanh niên ấy sáng rực.
Vạn Ma lão tổ câm nín: “Đây chính là kiểu có mê trai thì đầu thai cũng không hết ư?”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên ăn mặc cao quý đang trốn trong một góc, có lẽ là Lý lão gia – chủ nhân của phủ này. Hiện giờ, người ông ấy đã ướt đẫm mồ hôi, miệng thì liên tục nhắc nhở kiếm khách kia hãy cẩn thận.
Thấy thế, người gác cổng đã dẫn Cố Thanh Tâm chạy về phía Lý lão gia đang trốn.
“Lão gia!”, vì Cố Thanh Tâm và người gác cổng xuất hiện bất thình lình trong lúc Lý lão gia đang tập trung quan sát trận đấu nên ông ấy lập tức giật bắn mình.
“Đây là?”, ông ấy hoang mang nhìn cô.
“À, ta chỉ là người qua đường thôi, định đến đây mua… à không, đi ngang qua thấy gia môn đang gặp chuyện nên ta có ý muốn giúp đỡ”.
“Ờ… nhưng trông cô yếu ớt thế này thì có giúp được không? Con quỷ đó mạnh lắm, cậu thanh niên kia vần nhau với nó cả buổi sáng rồi đấy”, Lý lão gia nghi hoặc nói.
“Ông yên tâm, trông ta vậy thôi chứ bản lĩnh thì có thừa. Vả lại, thêm người thêm sức mà!”, Cố Thanh Tâm ưỡn ngực nói.
Lý lão gia thấy hơi khó tin, nhưng tình huống lúc này đang cấp bách, thôi thì được đến đâu hay đến đấy vậy.
Thấy Lý lão gia gật đầu, Cố Thanh Tâm nhanh chóng rút bùa chú ra.
“Ôi quỷ thần ơi, ốc không mang nổi mình ốc rồi…”, Vạn Ma lão tổ chán chẳng buồn nói nữa.
Kiếm khách đang chiến đấu với ác quỷ ở trên cao đã nắm được chỗ sơ hở của nó, hắn đang định dồn linh lực vào kiếm rồi chém một đường quyết định thắng bại.
Bụp! Bỗng có một tờ bùa chú đen xì từ đâu bay tới rồi đập trúng vào thanh cự kiếm của hắn, thanh kiếm lập tức không nghe theo sự điều khiển của hắn mà tự khua múa lung tung.
“Xin lỗi nhé, ta ngắm nhầm mục tiêu!”, Cố Thanh Tâm nhăn mặt nói.
Người thanh niên cúi xuống thì thấy một cô gái xinh đẹp đoan trang tay lăm lăm một xấp bùa chú cùng cái bút kỳ quái.
“Yên tâm, có ta ở đây rồi, ta sẽ giúp huynh một tay”, Cố Thanh Tâm mỉm cười dịu dàng, nhưng hành động của cô không hợp hoàn cảnh lúc này chút nào.
Người gác cổng: “…”
Lý lão gia: “….”
Vạn Ma lão tổ: “…”
Đại tiểu thư à, cô đang đến giúp đỡ hay gây thêm phiền toái vậy?
Người thanh niên nhăn mặt, đang định lên tiếng bảo Cố Thanh Tâm tránh sang một bên thì con quỷ đã lại lao tới.
“Mau giải búa chú cho ta!”, hắn chỉ kịp nói một câu rồi phải chống trả đòn tấn công của con quỷ.
“Giải á? Giải thế nào nhỉ? Ta mới biết thi triển nó thôi, chứ chưa hoá giải bao giờ”, Cố Thanh Tâm gãi đầu lẩm bẩm.
“Đa tạ Lục tiên quân, đa tạ nữ tiên quân, mời hai vị ngồi nghỉ một lát”, Lý lão gia mừng rỡ rồi vội nói.
“Không cần đâu”, Lục Quân Hạo liếc nhìn đống tan hoàng trước mặt rồi nói: “Ta sẽ đền bù các tổn thất ở đây, nhưng cho ta khất thêm một thời gian nhé”.
“Không không, đây là chuyện nhỏ, Lục tiên quân đừng để tâm, phủ ta đã chuẩn bị chút quà để cảm ơn…”, Lý lão gia vội xua tay nói.
“Ta chưa bắt được quỷ nên không dám nhận đâu, ngoài ra ta vẫn sẽ đền bù thiệt hại”, Lục Quân Hạo quả quyết nói.
“Ôi! Người đâu vừa đẹp trai vừa phong độ, lịch sự thế chứ!”, Cố Thanh Tâm chống tay lên cằm rồi cảm thán.
Vạn Ma lão tổ: “…”