Thiên Tài Ở Rể - Chương 26
Mãi đến lúc sau Ngô Hạo mới cảm nhận được sự lạnh nhạt của cả nhà chú hai đối với Cẩm Nguyệt, chính xác mà nói thì là trực tiếp bỏ qua cô. Cả nhà cười nói vui vẻ với Cẩn Nghiên, nhưng không ai nở một nụ cười với Cẩm Nguyệt, cũng vì thế mà chỉ có rất ít người để ý với hắn.
Đây là tình huống gì? Tính cách của Cẩm Nguyệt dịu dàng, ôn hoà, chịu khó lại còn lương thiện, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, trông giống như Lâm Đại Ngọc. Tại sao cô lại không được người khác chào đón chứ, Ngô Hạo quyết định sẽ tìm thời gian để hỏi xem rốt cuộc giữa Cẩm Nguyệt và một nhà chú hai đã xảy ra chuyện gì.
Một bữa cơm như vậy rất khó chịu, hai người vội vàng ăn mấy miếng rồi đi lên tầng, cũng không ai nói cái gì, Tô Chính Khôn đang vui vẻ uống rượu, Tô Cẩn Nghiên cũng đang thì thầm to nhỏ với em họ, tựa như hai người họ không hề tồn tại.
“Cẩm Nguyệt, trước kia mẹ em và nhà chú hai đã xảy ra mâu thuẫn gì thế, tại sao họ lại đối xử với em như vậy?”
Ngô Hạo có chút không chịu nổi hành vi như vậy của nhà chú hai. Bản thân hắn thì chẳng sao cả, nhưng hắn nhìn thấy Cẩm Nguyệt phải chịu uất ức thì lập tức cảm thấy khó chịu, rồi không nhịn được mà hỏi chuyện.
Cẩm Nguyệt dường như đã quen với cảnh tượng như thế rồi, trông cô cực kỳ bình tĩnh lấy điện thoại di động ra trả lời: “Em cũng không rõ lắm, khi em lên bốn tuổi thì mẹ đã mất. Lúc đó tuổi còn nhỏ, người lớn trong nhà cũng không nói cho em biết bất cứ chuyện gì, chỉ biết mẹ em là cảnh sát”.Truyện
Người mẹ vợ đã mất của hắn là cảnh sát, việc này chưa một ai nói với hắn, Ngô Hạo mơ hồ cảm thấy mâu thuẫn của mẹ vợ và nhà chú hai là xuất phát từ nghề nghiệp bà ấy. Nếu như nguyên nhân của mâu thuẫn là từ việc trong nhà, sẽ không liên luỵ đến đứa nhỏ, rất rõ ràng, cả nhà chú hai cũng không ghét bỏ Tô Chính Khôn và Tô Cẩn Nghiên.
“Ngô Hạo, xin lỗi, khiến cho anh phải chịu uất ức rồi. Kỳ thật bọn họ không muốn gặp chúng ta còn vì một nguyên nhân nữa, đó là do em là người câm, còn anh là ăn mày. Người dân nơi này đều rất giàu có, cho nên có chút kiêu ngạo, khinh thường chúng ta, chờ đến khi ông nội bà nội trăm tuổi mất đi, chúng ta sẽ không phải đến đây nữa”.
“Không sao đâu Cẩm Nguyệt, anh làm ăn mày nhiều năm như vậy, bị người ta khinh thường còn ít sao, sớm đã thành thói quen rồi. Người thực sự phải chịu uất ức là em mới phải, em không làm sai việc gì cả, chỉ vì không thể nói chuyện cho nên phải chịu sự kỳ thị sao. Em yên tâm đi, cho dù toàn bộ thế giới này có rời bỏ em thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, che mưa chắn gió cho em, không để cho em chịu chút uất ức nào”.
Ngô Hạo có chút muốn khóc. Cẩm Nguyệt lương thiện, hiểu chuyện như thế, không thích tranh giành với ai, phải chịu nhiều uất ức như vậy mà còn cảm thấy bản thân làm liên luỵ đến hắn, người vợ tốt như thế này dù đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được.
Những tháng ngày bị khinh bỉ như thế kéo dài cho đến tận mùng năm Tết, cuối cùng cũng có thể lên đường trở về nhà rồi. Trên đường về, Ngô Hạo cảm thấy rõ ràng, tâm trạng của Cẩm Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười.
“Ngô Hạo, qua năm mới, con đi học lái xe đi, chờ đến khi con lấy được bằng rồi, bố sẽ đưa chiếc xe này cho con lái”.
Tô Chính Khôn vừa lái xe vừa nói chuyện với Ngô Hạo. Lần này về nhà thực sự rất vui, mỗi ngày uống rượu say khướt cùng với hàng xóm láng giềng, nếu như không phải mùng tám quán ăn phải mở cửa thì ông ấy còn muốn ở lại thêm vài ngày nữa, tựa như không thấy được bọn họ đối xử với con gái và con rể của mình ra sao.
“Sẽ đi ạ, con cũng đang định thi bằng lái xe, còn xe này thì không cần đâu, cứ để cho anh cả đi đi. Quán ăn nhà chúng ta ở trên con đường dành riêng cho người đi bộ, bình thường cũng không cần dùng đến, về sau bố đi chơi mà uống rượu thì con có thể lái xe cho bố”.
“Haha, đúng là bố đang có ý này. Bố không có ham mê gì khác, chỉ thích mỗi ngày uống hai chén”.
Tô Cẩn Nghiên ở một bên bĩu môi nói: “Bố, bố đã hơn năm mươi tuổi rồi, nếu như còn uống như vậy nữa thì cơ thể sẽ không chịu nổi đâu”.
“Không sao, bố của con đi ra từ trong bộ đội đặc chủng, thân thể rất tốt, bây giờ vật lộn với bốn, năm tên nhóc cũng không thành vấn đề”.
“Bố đừng có mà khoác lác. Đúng rồi bố, con sắp phải tốt nghiệp rồi, học kỳ này chuẩn bị đi thực tập, bố có thể mua cho con một chiếc xe không?”
“Việc này con đừng tìm bố, phải hỏi mẹ của con ấy”.
Ngô Hạo muốn bật cười thành tiếng, ông bố vợ này mỗi khi nói về chuyện trong quân đội đều rất vui vẻ, nói mãi không dứt, nhưng mà vừa nói đến tiền đã lập tức chuyển sang chuyện khác, nói đem chiếc xe này cho mình lái, chẳng qua cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, căn bản là không quản nổi Lý Mai trong nhà.
“Cẩn Nghiên, cô học chuyên ngành gì, vì sao không tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học?”
Ngô Hạo đột nhiên nghĩ tới cô em vợ này tương lai cũng có thể gia nhập đoàn đội của mình. Cô nhóc này cũng có lòng dạ lương thiện, nếu không có cô ta quay video, nói không chừng bây giờ mình vẫn còn phải lang thang.
“Chuyên ngành kinh tế tài chính, không muốn đọc sách nữa, quá mệt mỏi”.
Tô Cẩn Nghiên vẫn không quá thích người anh rể này. Cô ta cho rằng anh ấy không xứng với chị gái cô, tuy rằng bây giờ đã có thể nói chuyện, cũng càng ngày càng đẹp trai, nhưng không làm nên chuyện gì, không thể cho chị một cuộc sống hạnh phúc, cho nên cô ta vẫn rất ít khi nói chuyện với anh ấy.
“Chuẩn bị đi đâu thực tập thế?”
“Vẫn chưa tìm được đơn vị, mà anh hỏi nhiều như vậy làm gì, không lẽ anh có thể giúp tôi tìm một đơn vị sao?”
Tô Cẩn Nghiên có chút không kiên nhẫn.