Thiên Tài Ở Rể - Chương 27
Ngô Hạo xoay người ngậm miệng. Trước mắt, quả thực là mình không giúp được cô ta. Cô em vợ này có tính tình rất lớn, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Cẩm Nguyệt.
Sau khi về nhà, lại dùng thời gian hai ngày để quét dọn một lượt quán ăn, lúc này Ngô Hạo mới bớt chút thời gian đi đăng ký học bằng lái xe. Đối với hắn mà nói, thi lấy bằng lái xe rất đơn giản, thế nhưng vẫn không thể thiếu các bước theo trình tự, đặc biệt là khi thực hành lái xe phải thông qua được các vòng thi, nếu không sẽ không thi đạt, nhanh nhất cũng phải một tháng mới có thể lấy được bằng lái xe.
Mùng tám tháng giêng, quán ăn mở cửa, Tống Thiến vẫn đến đây, cô ta đang trong thời kỳ cho con bú nên không tiện đi làm. Thế nhưng, dưới sự giới thiệu của Hồ Á Kiệt, Tô Cẩn Nghiên đã vào công ty Thiên Long thực tập.
Cuộc sống của Ngô Hạo không có thay đổi gì lớn, sớm tối tập luyện, chỉ có buổi chiều là có chút thay đổi, từ đầu tư chứng khoán đổi thành học lái xe, hắn dùng hơn 800 ngàn mua cổ phiếu dài hạn, tạm thời không cần quá quan tâm.
“Ui, Ngô Hạo à, chú lấy được bằng lái xe rồi. Vậy thì về sau cái xe việt dã trong nhà chúng ta đưa cho chú lái”.
Sau một tháng rưỡi, cuối cùng thì Ngô Hạo cũng hoàn thành tất cả các vòng thi, nhận được giấy phép lái xe, khi hắn trở về đưa cho Tô Cẩm Nguyệt xem thì bị Tống Thiến nhìn thấy.
Có lòng tốt như vậy? Ngô Hạo không tin Tống Thiến vốn luôn keo kiệt lại đột nhiên hào phóng như vậy: “Chị dâu, xe việt dã không phải là anh cả đang dùng sao?”
“Anh của chú chuẩn bị mua một chiếc xe mới, đã đặt hàng xong xuôi rồi, ngày mốt sẽ nhận xe”.
Thì ra là như vậy, rất rõ ràng, tiền mua xe mới là do mẹ vợ cho, người so với người đúng là khác biệt. Tô Chính Khôn mượn 100 ngàn còn muốn Cẩm Nguyệt trả lại bằng tiền lương của mình, vậy mà Hồ Á Kiệt mua xe mới không cần bàn bạc gì với người nhà.
Ngô Hạo sao có thể muốn một chiếc xe việt dã đã sử dụng được năm, sáu năm rồi chứ, hắn cười nói: “Cảm ơn chị dâu, nhưng mà xe việt dã vẫn nên để lại cho Cẩn Nghiên lái đi, em ấy vẫn luôn muốn có một chiếc xe. Tôi ở trong quán ăn, cũng không đi ra ngoài nhiều, tạm thời không cần đến”.
“Cẩn Nghiên không muốn chiếc xe cũ này đâu, con bé nói lái nó đi ra ngoài rất mất mặt, còn không bằng thuê xe đi, cho chú lái là thích hợp nhất”.
Lời nói này của Tống Thiến không đem lại thương tổn lớn nhưng lại có tính vũ nhục rất cao. Ngô Hạo nghe mà cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng là đem người một nhà chia thành ba, bảy loại, thật không biết những người này tại sao lại có cảm giác mình ưu việt hơn người khác. Rõ ràng chỉ là dân chúng nho nhỏ sống dưới tầng chót của xã hội, sống tốt hơn người ta một chút đã khinh thường những người thua kém mình.
“Thích hợp cái gì, mẹ đang định bán chiếc xe kia đi. Dù sao nó cũng có giá trị tầm mười, hai mươi ngàn, hơn nữa, có thêm một cái xe thì lại phải thêm một khoản chi phí”.
Lý Mai ôm cháu trai đúng lúc đi đến.
Ngô Hạo vừa định nói chuyện thì bị Tô Cẩm Nguyệt kéo đi, dẫn hắn vào phòng bếp.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Lý Mai cười lạnh: “Còn muốn thi bằng để lái xe, sống tốt được vài ngày đã quên đi thân phận của mình. Nếu như không phải nhà chúng ta thu nhận, bây giờ cậu ta vẫn còn là tên ăn mày phải ngủ ngoài đường”.
“Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, để cho bố nghe thấy bố lại cãi nhau với mẹ”.
Tống Thiến hướng về phía phòng bếp nói vài câu, thật ra âm thanh hai người họ nói chuyện, trong phòng bếp đều có thể nghe thấy.
Nước mặt của Tô Cẩm Nguyệt đảo quanh hốc mắt, cô lấy điện thoại ra viết: “Ngô Hạo, đừng tức giận, chờ khi nào trả hết tiền thì chúng ta dọn ra ngoài, chúng ta tự kiếm tiền mua xe mua nhà”.
Ngô Hạo thực sự không để ý đến lời nói của mẹ con nhà Lý Mai, sớm hay muộn những người này rồi cũng phải hâm mộ hắn, nhưng để cho vợ mình phải chịu uất ức hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn quyết định không nhẫn nhịn nữa.
Trong khoảng thời gian này hắn phải tập lái xe, cho nên không có thời gian chú ý đến thị trường chứng khoán. Ngô Hạo lấy điện thoại ra, cổ phiếu mà hắn mua vào năm trước vậy mà lại tăng vọt lên gấp năm lần, tổng vốn cổ phần đạt tới hơn 4 triệu, cơ hội như vậy rất khó gặp được. Hắn dứt khoát rời khỏi vị trí, cuối cùng cũng có tài chính độc lập, Ngô Hạo mình đã có thể bắt đầu khởi nghiệp.
Việc ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là trả lại hơn 400 ngàn dưới danh nghĩa của Từ Thiên Long, nếu như bị cảnh sát điều tra ra được thì cũng rất phiền phức, Ngô Hạo đăng nhập vào WeChat, cố gắng thử gửi một bao lì xì đỏ sang tài khoản khác, nhưng lại phát hiện ra không có số dư.
Chẳng lẽ Chu Mẫn đã thừa kế tài sản của Từ Thiên Long, đem tiền chuyển đi hết rồi? Ngô Hạo vội vàng lên mạng thu thập tin tức về công ty Thiên Long, quả nhiên tìm được tin tức có liên quan, cảnh sát xác nhận rằng Từ Thiên Long đã chết, người vợ Chu Mẫn là người thừa kế duy nhất, đồng thời còn tiến vào ban giám đốc tập đoàn Thiên Long.
Đê tiện, âm mưu của cô ta vẫn thực hiện được, Ngô Hạo tràn đầy lòng thù hận, bây giờ hắn thực sự muốn đi giết chết Chu Mẫn.
“Ngô Hạo, ngây người ra đó làm gì, có khách tới rồi, chuẩn bị làm việc”.
Tô Chính Khôn lớn tiếng gọi làm cho Ngô Hạo tỉnh táo lại. Hắn quyết định phải suy tính kỹ hơn, nếu như tiền dưới danh nghĩa của Từ Thiên Long đã bị chuyển đi rồi, Chu Mẫn hẳn là không kiểm tra nguồn tiền chảy ra ngoài, thẻ ngân hàng kia cũng trở thành phế thải, vậy thì số tiền này cũng không thể chuyển lại, miễn cho kẻ đê tiện kia được lợi.
Bây giờ có tiền, Ngô Hạo bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện tiếp theo. Đầu tiên là phải mua nhà, đây là vấn đề cơ bản nhất đảm bảo cho cuộc sống của hai người họ sau khi ra ở riêng, muốn cho Cẩm Nguyệt có cảm giác an toàn và hạnh phúc, vấn đề lớn nhất trước mắt vẫn là làm sao ngả bài với Cẩm Nguyệt. Việc này, buổi tối trở về lại nói chuyện.