Thiên Tài Ở Rể - Chương 34
Xí, giả vờ ngầu lòi cái gì chứ, cô gái liếc hắn một cái, thật ra lúc này Ngô Hạo có chút quê mùa, hắn đeo một cái ba lô bình thường, bởi vì hay phải làm việc trong bếp nên cũng không để ý đến tóc tai, mái tóc hơi dài cụp xuống không ra một kiểu tóc gì cả. Quần áo giày dép đều là hàng vỉa hè, cả người từ trên xuống dưới không đáng 300 tệ, nếu không phải dáng người và khuôn mặt còn tạm được, chắc cô gái này còn chẳng thèm để ý đến hắn.
Ăn cơm trưa xong, xe bus tiếp tục tiến lên, không đến mười phút đã tiến vào vùng núi. Ngô Hạo ngồi bên cửa sổ nhìn phong cảnh phía ngoài, cô gái kia vẫn đeo tai nghe nhạc, thi thoảng còn lắc lư vài cái theo nhịp điệu.
Nửa giờ sau, xe bus xuống khỏi đường cao tốc, lúc này nhân viên nữ soát vé trên xe đột nhiên đứng lên nói: “Mọi người nghe kỹ, còn một giờ nữa sẽ đến Hồng Nguyên, đoạn đường này không yên ổn lắm, có rất nhiều trộm cắp, mọi người nhớ trông kỹ đồ đạc của mình”.
Có vẻ người trên xe cũng biết chuyện này, không một ai nói chuyện. Ngô Hạo cảm thấy kỳ quái, thời đại gì rồi mà còn có trộm cắp. Bây giờ có ai mang tiền mặt trên người đâu, chỉ cần một cái điện thoại là có thể đi khắp thiên hạ, ngoại trừ điện thoại ra thì chắc hẳn không còn cái gì để trộm nữa.
Vị trí của mình gần bên trong, dù cho có trộm cũng khó trộm đến chỗ này được, Ngô Hạo không để ý đến nhân viên soát vé lắm. Bên ngoài thế núi hiểm trở, thảm thực vật phong phú, màu xanh biếc đầy mắt, phong cảnh rất đẹp, khiến người ta nhìn mà cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Xe bus dừng lại ở trạm trước một thôn làng, năm người đàn ông đeo khẩu trang đi lên, nhìn mặt mày cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, trên xe có hai chỗ trống nhưng lại không có ai ngồi vào. Sau khi chiếc xe lăn bánh, năm người trẻ tuổi phân tán từ đầu xe đến đuôi xe, đứng ở một góc.
Mấy người này có chút không bình thường, Ngô Hạo huấn luyện với Tô Chính Khôn nửa năm, có tính cảnh giác và năng lực phán đoán nhất định.
Quả nhiên, xe vừa đi chưa đến mười phút, năm người trẻ tuổi đột nhiên đồng thời móc dao từ trong ngực ra, đều là loại dao dưa hấu có thể gập lưỡi.
“Giao hết tiền mặt và điện thoại trên người ra”.
Năm người đồng loạt uy hiếp hành khách bên cạnh.
Đậu má, đây đâu phải là trộm cắp, mà hoàn toàn là cướp bóc rồi. Tất cả hành khách trong xe đều ngây ra, còn có hai cô gái phát ra tiếng thét chói tai, một người trong đó là cô gái ngồi bên cạnh Ngô Hạo.
Không thể giao điện thoại cho cướp được, không mang thẻ ngân hàng, không có điện thoại sẽ không thể làm gì, Ngô Hạo bối rối một chốc lát rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Nhanh lên, cởi nhẫn của mày ra”.
Giặc cướp vô cùng hung ác, chỉ cần có người chậm chạp không phối hợp liền vung tay ra dọa.
“Người đẹp này ngực to phết, để tao sờ một cái xem có phải là thật không”.
Một tên cướp đi tới chỗ Ngô Hạo, nhìn thấy cô gái bên cạnh hắn thì lập tức nổi lòng háo sắc, thò một cái tay về phía ngực cô gái.
Cô gái bị dọa đến mức hét to, cũng thẳng dựa vào bên cạnh Ngô Hạo.
“Dừng tay, mấy người đúng là quá ngông cuồng, ban ngày ban mặt mà lại dám cướp bóc, chẳng lẽ trong mắt không có quốc pháp sao?”
Ngô Hạo đang chuẩn bị ra tay khống chế tên cướp trước mặt, một cậu nhóc tóc húi cua hàng ghế trên đột nhiên đứng lên, bắt lấy cái tay đang vươn về phía cô gái của tên cướp.
“Mẹ nó mày thích xen vào việc của người khác không, muốn chết à”.
Tên cướp phản ứng rất nhanh, tay trái vung dao đâm về phía ngực cậu nhóc, nếu một dao kia đâm trúng, cậu nhóc này sẽ khó mà giữ được mạng sống, khoảng cách gần như vậy, gần như là không thể né tránh.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngô Hạo đột nhiên đứng dậy, tay trái bắt lấy cổ tay tên cướp, tay phải đánh một quyền vào mũi, chỉ nghe thấy một tiếng xương nứt vang lên, tên cướp hét thảm một tiếng, máu chảy đầy mặt.
Ngô Hạo dùng sức vào tay trái, con dao của tên cướp rơi xuống đất.
Có vẻ cậu nhóc tóc húi cua cũng từng được rèn luyện, thuận thế túm một cái khiến tên cướp ngã xuống đất, chỉ là không ngờ một tên cướp đột nhiên lao từ sau lưng, đâm một dao vào eo cậu ta.
Cậu nhóc rất mạnh, mặc dù bị thương nhưng vẫn trở tay tung ra một quyền đánh vào huyệt thái dương tên cướp, tên cướp liền ngã xuống đất.
Đúng lúc này, một tên cướp ở cuối xe cũng vung dao đến, Ngô Hạo thấy tình thế không đúng, cậu nhóc tóc húi cua đã bị thương, trước sau đều bị tấn công, nhất định phải ngăn tên cướp phía sau lại.
Cô gái chặn đường, chen qua người cô ta đã không kịp nữa, dưới tình hình nguy cấp, Ngô Hạo chống hai tay vào ghế ngồi trước sau, hai chân bay lên không đá vào đầu tên cướp, thuận thế vượt qua đỉnh đầu cô gái đứng ở giữa hai hàng ghế, tên cướp kia đã bị đạp bất tỉnh dưới đất.
Không đến một phút, ba tên cướp đã bị đánh gục dưới đất, hai tên cướp phía trước có chút luống cuống, cầm dao không dám tiếng lên trước giằng co với cậu nhóc, phần hông cậu nhóc lại bị thương, chảy rất nhiều máu, thế nhưng vẫn kiên trì không để cho mình ngã xuống.
Ngô Hạo tiến lên đỡ cậu nhóc: “Người anh em, được rồi, cậu lui ra phía sau đi, để tôi”.
Cậu nhóc dùng tay phải che phía sau lưng nhưng không hề lùi lại nửa bước, chịu đựng đau đớn cười nói với Ngô Hạo: “Anh, cảm ơn anh, tôi là quân nhân, tôi không thể lui”.
Nghe thấy cậu nhóc là quân nhân, hai tên cướp càng thêm hốt hoảng, một tên trong đó vọt tới chỗ điều khiển gác dao lên cổ tài xế: “Dừng xe, mau dừng xe, nếu không ông đây giết chết mày”.
Lái xe không dám không nghe, dừng xe ngay giữa đường cái.