Thiên Tài Ở Rể - Chương 35
Nhưng tên cướp vẫn không buông tha cho lái xe, hô lên với Ngô Hạo và cậu nhóc: “Thả anh em tao ra, nếu không tao sẽ giết nó”.
Một tên cướp khác cũng bắt lấy một con tin, kêu gào ép Ngô Hạo thả người.
Không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, Ngô Hạo và cậu nhóc quân nhân liếc nhau một cái, đồng ý để ba tên cướp nằm dưới đất rời đi, bọn họ đã bị những hành khách khác đè xuống.
Ba tên cướp bị mấy hành khách nam túm đứng lên, Ngô Hạo thấy cậu nhóc quân nhân sắp không kiên trì nổi nữa, lập tức nói với tên cướp đang khống chế tài xế: “Chúng mày thả người, sau đó xuống xe, sau đó bọn tao sẽ thả ba người này”.
“Không được, để bọn họ xuống xe trước, nếu không tao sẽ bắt đầu giết người”.
Tên cướp không dám trực tiếp đối đầu với Ngô Hạo và cậu nhóc quân nhân, bây giờ chỉ muốn an toàn rút lui.
“Được, mấy anh, thả bọn họ đi”.
Ngô Hạo quay lại gật đầu với mấy hành khách nam đang túm lấy mấy tên cướp.
Mấy người này được chứng kiến công phu của Ngô Hạo, hắn và cậu nhóc quân nhân đã nhảy ra thay đổi tình hình trên xe, đồng thời khống chế được mấy tên cướp, đương nhiên coi hắn thành người đáng tin cậy, không chút do dự đẩy ba tên cướp kia ra, cũng kiên định đứng ở đằng sau Ngô Hạo, chuẩn bị cùng nhau đối phó với đám cướp.
Tình thế trong xe đảo ngược, tất cả hành khách đều đứng lên, vốn dĩ là năm bè bảy mảng, bây giờ có người ra mặt, các hành khách khác cũng nhanh chóng thể hiện ra một sức mạnh mạnh mẽ, khí thế này khiến đám cướp sợ hãi. Cửa xe vừa mở, năm tên cướp lập tức hốt hoảng chạy trốn.
Trong xe vang lên những tiếng reo hò, bắt đầu tìm kiếm đồ của mình trong túi vải mà đám cướp vứt lại.
“Cô soát vé, nhanh chóng báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đi, người anh em này bị thương rất nặng, có hộp cấp cứu không?”
Ngô Hạo để cậu nhóc quân nhân dựa vào lưng ghế, vừa dặn dò nhân viên soát vé vừa bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của cậu ta.
“Có, trên xe có hộp cấp cứu, thế nhưng chúng tôi không biết dùng”.
Nhân viên soát vé lấy một cái hộp màu trắng dưới ghế mình đưa qua, đồng thời bảo tài xế gọi xe cứu thương.
Kiếp trước Từ Thiên Long thích vận động ngoài trời, cho nên cũng biết một chút kiến thức và kinh nghiệm cấp cứu cơ bản, băng bó đơn giản không thành vấn đề.
Ngô Hạo mở hộp cấp cứu ra, bên trong có cồn, bông, băng gạc, túi cấp cứu ngoại thương. Hắn không do dự bảo nhân viên soát vé kéo áo cậu nhóc lên, sau đó dùng miếng bông chấm cồn khử độc, nhưng miệng vết thương quá sâu, không ngừng chảy máu, cồn không có tác dụng.
“Chị gái, đè cái này lại”.
Ngô Hạo biết trước hết cầm máu, chỉ có thể để người bán vé đưa ra một cái tay dùng túi cấp cứu ngăn chặn vết thương, mình cấp tốc dùng băng gạc quấn quanh eo cậu nhóc.
“Tôi đã liên lạc với bệnh viện trấn gần nhất, xe cứu thương phải hai mươi phút nữa mới tới, chúng ta đi nhanh một chút, đoán chừng mười phút có thể gặp được”.
Lái xe vừa nói chuyện vừa khởi động xe buýt, bằng tốc độ nhanh nhất đi về phía trước.
Mặc dù đã băng bó kỹ vết thương, nhưng máu tươi vẫn rỉ ra bên ngoài, cậu nhóc sắc mặt tái nhợt, lâm vào trạng thái hôn mê, Ngô Hạo chỉ có thể để cậu nhóc dựa vào phía sau lưng mình, bởi vì vết thương ở phía sau eo không thể ngồi ghế.
Tư thế như vậy đối với Ngô Hạo rất khó chịu. Chiều cao của hắn có 1m8, nhất định phải nửa ngồi trên mặt đất mới có thể để cho cậu nhóc dễ chịu một chút, đồng thời còn không thể để cho mình ngã sấp xuống, trên đường đi xe buýt lắc lư không ổn định, cũng may cô soát vé cùng một nam hành khách đã đỡ cậu nhóc lên giúp.
Cuối cùng cũng nghe được tiếng của xe cứu thương, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi đã khiến Ngô Hạo mệt muốn chết.
Xe buýt và xe cứu thương gặp nhau, Ngô Hạo trực tiếp cõng cậu nhóc xuống dưới, dưới sự trợ giúp của các y tá, cậu nhóc được đẩy vào xe cứu thương.
Nhìn xe cứu thương quay đầu lao đi, Ngô Hạo mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm.
“Cậu nhóc, cảm ơn cậu”.
Lái xe là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, xuống xe cầm tay Ngô Hạo.
Không đợi lái xe nói hết lời, Ngô Hạo đã lắc đầu: “Không cần cảm ơn cháu, cậu quân nhân kia còn không biết có thể sống sót hay không, chú đi nhanh lên, đến cục cảnh sát bảo mọi người làm chứng cho cậu ta, không thể để máu anh hùng chảy vô ích được”.
“Đúng đúng đúng, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát yêu cầu chúng tôi lái xe đến cục cảnh sát”.
Tài xế nói xong liền lên xe, Ngô Hạo cũng trở về vị trí của mình.
“Soái ca, tôi tên là Phùng Viện Viện, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay giúp đỡ, có thể add Wechat không?”
Cô gái bên cạnh đã dần dần thoát khỏi sự sợ hãi, đưa di động tới trước mặt Ngô Hạo.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi một chút đã”.
Mặc dù cơ thể Ngô Hạo sau nửa năm rèn luyện đã rắn chắc hơn rất nhiều, nhưng ban đầu thể chất vẫn yếu hơn người bình thường một chút, cộng thêm vừa rồi đối mặt với đám cướp cầm dao rất khẩn trương, sau đó lại cõng cậu nhóc mười mấy phút, bây giờ cả người hắn không có một chút sức lực nào.
“Vậy đợi chút nữa xuống xe mời anh ăn bữa cơm được không?”