Thiên Y Tiêu Dao - Chương 11 Thật là mạnh miệng
Chương 11: Thật là mạnh miệng
Sau khi hoàn tất hết tất cả thủ tục, Trần Ngao cùng mẹ anh xuất viện. Với tình trạng hiện tại của bà thì chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng thêm là được.
Nghe tin mẹ của Trần Ngao sắp xuất viện thì bà Dương lập tức đến chào hỏi, muốn đích thân đưa tiễn Trần Ngao, xem như là đang cảm ơn vì Trần Ngao đã cứu con trai bà.
Trần Ngao lúc đầu từ chối nhưng bà Dương thật sự là quá nhiệt tình, cộng thêm việc mẹ anh bệnh nặng mới khỏi, không nên giày vò nên anh cũng đồng ý theo lời bà.
Lúc Trần Ngao nói địa chỉ cần về, bà Dương liền ngây ngấn cả người. Bởi vì địa chỉ mà Trần Ngao nói lại là khu nhà máy cũ ở phía tây thành phố Tùng Sơn.
Bà không xa lạ gì với nơi đó, bởi vì đó chính là địa bàn của Thương hội Phi Long, chỗ nhà công nhân của bọn họ được xây dựng và phân bố cho công nhân ở lại đó.
Phía tây thành phố là nơi tập trung các nhà máy của thành phổ Tùng Sơn, gần đó đã xây dựng nhiều nhà ở cho công nhân, giá thuê thấp, trở thành nơi tập trung của công nhân đến thành phố kiếm sống.
Trần Ngao đã có thể từ chối mười triệu, vậy mà lại sinh sống ở một nơi như vậy?
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã lái vào khu nhà máy, dừng lại trước một dãy nhà trệt. Trần Ngao đỡ mẹ anh xuống xe, nói lời cảm ơn với Bà Dương rồi đi về phía dãy nhà.
Từ khi anh có ký ức thì anh đã ở chỗ này với mẹ anh. Tiền thuê nhà cùng tiền sinh hoạt đều dựa vào tiền mà mẹ anh kiếm được từ những công việc lặt vặt. Từ nhỏ Trân Ngao đã hiếu chuyện, nghiêm khắc học tập, lập lời thề khi anh kiếm được nhiều tiền nhất định phải mua một căn nhà lớn, đưa mẫu thân rời khỏi nơi này.
Ngay khi hai mẹ con Trần Ngao đi đến cửa thì cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi với mái tóc gợn sóng bước ra, trên tay cầm một ít “rác” ném thẳng xuống đất.
Khi Trần Ngao nhìn rõ được ‘rác’ mà người phụ nữ kia vừa ném là gì thì lập tức nổi giận. Cái mà bà ta vừa ném chính là bức ảnh duy nhất của anh và mẹ. Khung ảnh bị ném xuống liền bị vỡ.
“Bà đang làm gì thế?”
Trần Ngao giận dữ hét lên một tiếng, bước nhanh hai bước đến cầm bức ảnh lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
“Còn có thể làm gì hả? Đương nhiên là đang
dọn rác rồi!” Người phụ nữ kia thản nhiên nói:
“Cậu về thật đúng lúc đó, nhanh chóng dọn rác của các người ra ngoài rồi cút đi.”
“Tại sao? Đây là nơi ở mà nhà máy cho mẹ tôi, tiền thuê phòng đã được trừ vào tiền lương của mẹ tôi, tại sao chúng tôi lại phải dọn đi?”
Trong mắt Trần Ngao hiện lên sự tức giận.
“Tại sao á?” Người phụ nữ trung niên cười khinh thường: “Chỉ là vì chồng tôi là người quản lý nhà máy nên tôi bảo ông ấy đuổi hai người đi là cứ đuối đó. Hơn nữa, phòng này là nhà máy phân cho công nhân làm việc. Mẹ cậu thì sắp chết rồi, có tư cách gì mà tiếp tục ở chỗ này?”
“Cút ra khỏi đây đi, đừng ở chỗ này cản đường!”
Trần Ngao nghe xong những lời này thì lập tức nổi giận. Nghe như là được nhà máy cho chỗ ở, nhưng thật ra là đã bị trừ lương không ít tiền đế tính tiền thuê phòng.
Huống chi trời đã tối rồi, lúc này anh có thể đi đâu được?
“Bà đừng ép người quá đáng” Trần Ngao nổi giận, tiến lên một bước, căm tức nhìn đối phương.
Thấy Trần Ngao nổi giận thì bà chủ nhà có chút hoảng sợ, vô thức lùi lại hai bước. Ánh mắt của tên Trần Ngao này thật sự đáng sợ, khiến cho
bà suýt chút nữa phải quỳ xuống luôn rồi.
Trong mắt người phụ nữ lập tức ánh lên lửa giận, chỉ là một tên công nhân quèn cũng dám to tiếng với bà?
“Thế nào? Cậu còn muốn đánh người hả?”
Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, một người đàn ông bên trong liền bước ra, cả người nồng nặc mùi rượu, trong tay cầm chai bia, người cởi trần, còn có hình xăm, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ chọc.
“Ai dám đánh chị tao?” Người đàn ông đầu trọc gầm lên, bộ dáng giống như sắp đánh nhau.
“Cái tên Trần Ngao nghèo hèn này chứ ai, tôi bảo cậu ta dọn đi, cậu ta còn muốn đánh tôi.” Người phụ nữ trung niên không biết xấu hố nói.
“Mẹ kiếp, ăn gan hùm mật báo hay gì? Hôm nay ông đây không đánh chết mày thì liền là phế vật.” Người đàn ông đầu trọc chửi rủa, bộ dáng hung hãn đi về phía Trần Ngao.
“Thật là mạnh miệng! Tôi lại muốn xem thử xem, ai dám động đến thần y Trần?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Bà Dương cùng người của bà bước tới.
Nhìn thấy Bà Dương và những người khác, vẻ mặt người phụ nữ trung niên càng thêm giễu cợt:
“ô, còn mang theo người đến giúp đỡ nha, ha ha, tôi nói cho các người biết, so số lượng thì chưa biết ai sợ ai đâu nha!”
Câu này của bà ta vừa dứt, lại thêm mấy tên đàn ông vạm vỡ người đầy mùi rượu bước ra, người nào người nấy đều không có ý tốt mà nhìn chằm chằm vào đám người của Trần Ngao, từng bước áp sát tới.
“Ha ha, thật to gan, đây là bà định ỷ đông hiếp yếu?” Bà Dương thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng hơn.
“Tao thích ỷ đông hiếp yếu đó thì làm sao?” Tên đầu trọc ngạo nghề nói, liếc nhìn thân hình bà Dương rồi cười ác ý.
“Tất cả đám này, ngoại trừ con đàn bà này, còn lại thì đều đánh chết cho tao! Lâu lắm rồi tao mới nhìn thấy một con ả đẹp như vậy. Người đẹp, có muốn cùng anh đây vui đùa chút không?”
Đây là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy người đẹp như vậy, mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng lại bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn như thiếu nữ ba mươi, lại thêm phần thuần thục của phụ nữ trưởng thành, nếu như có thế đặt ở dưới thân, hương vị đó…
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa vang lên, một người đàn ông vội vã chạy tới.
“ông xã!”
Nhìn thấy người tới, hai mắt người phụ nữ trung niên sáng lên, vội vàng nghênh đón:
“Ông xã, anh đến thật đúng lúc, cái tên Trần Ngao nghèo hèn này đang bắt nạt em.”
“Tránh ra!”
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông đã không kiên nhẫn đấy bà ta ra, đi thẳng đến chỗ bà Dương, khom lưng cúi đầu chào:
“Bà Dương, sao bà lại tới đây?”
Bà Dương?
Nghe được xưng hô này, đám người phụ nữ trung niên kia liền trở nên ngây ngấn. Chồng bà – Đường Thiết Trụ – quản lý trưởng của nhà máy này, mọi chuyện trong nhà máy đều phải do ông ta định đoạt. Vậy mà lại phải khúm núm cúi đầu như vậy? Người phụ nữ này đến cùng là có lai lịch gì?
“Tiếu Đường, lá gan của cậu không nhỏ nha. Năm năm trước Thương hội Phi Long đã hủy bỏ việc thu tiền nhân công của nhà máy này. Cậu thì giỏi rồi. Không những tiếp tục thu tiền mà còn nuôi một đám côn đồ. Đây là muốn tạo phản đúng không?”
Bà Dương lạnh lùng nói, nói đến câu cuối cùng thì trán của quản lý Đường cũng đầy mồ hôi.
“Bà Dương, hiểu lầm, đây đều là hiếu lầm thôi…”
“Hiểu lầm?” Bà Dương hừ lạnh, liếc mắt nhìn đám người phía bên kia:
“Lúc nãy bọn họ muốn đánh tòi, cái này cũng là hiếu lầm à?”
“Cái gì?”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Đường Thiết Trụ lập tức thay đổi. Hắn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, đưa tay tát thật mạnh vào mặt người phụ nữ trung niên. Sau đó lại đá tên đầu trọc ngã xuống đất, tức giận mắng:
“Đám khốn nạn, tôi đã bảo với mấy người bao nhiêu lần rồi là không được phép làm loạn, điếc hết rồi à?”
“Ông… Ông xã, anh nghe em giải thích đã, là do thằng Trần Ngao nghèo hèn này, nó…” Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu bỏ cuộc, còn muốn ngụy biện.
“Câm miệng!” Đường Thiết Trụ lạnh lùng quát một tiếng, lại tát mạnh vào mặt người phụ nữtrung niên.
“Bà Dương, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ sai người sắp xếp phòng trống cho hai mẹ con Trần Ngao ở ngay.” Đường Thiết Trụ cúi đầu nói.
“Không cần!”
Bà Dương lạnh lùng nói, liếc nhìn Đường Thiết Trụ một cái: “Chỗ ở của thần y Trần thì tôi sẽ tự mình sắp xếp.”
Đường Thiết Trụ nghe vậy thì liền giật mình, để bà Dương tự mình sắp xếp, Trần Ngao này sao lại có mặt mũi lớn như thế?
“Thương hội Phi Long có được ngày hôm nay thì không thể không nói đến công của những công nhân này. Lúc trước xây dựng khu nhà ở công nhân là cũng vì muốn báo đáp bọn họ, nhưng cậu lại phớt lờ quy định của Thương hội. Nếu đã vậy thì cậu cũng nên dọn dẹp rồi cút đi đi!”
Nói xong, bà Dương quay sang Trần Ngao, cung kính nói: “Thần y Trần, là do tôi quản lý yếu kém, không ngờ lại khiến cho cậu gặp phải rắc rối như vậy. Để đền bù chuyện này, tôi vừa hay còn có một căn nhà trống ở vườn Tĩnh Hải, cực kỳ yên lặng, thích hợp cho mẹ cậu tĩnh dưỡng. Mong là cậu đừng từ chối!”
Thấy thái độ thành khấn của bà Dương, Trần Ngao gật gật đầu. Thứ nhất là cơ thế mẹ của anh thật sự phải cần tĩnh dưỡng cho thật tốt. Thứ hai là anh đắc tội với đám người Đường Thiết Trụ, e rằng sẽ bị bọn họ nhắm đến trả thù. Muốn trả thù anh thì anh cũng không sợ, nhưng sẽ có những tình huống không thể phòng trước được, sẽ mang lại không ít phiền phức.
“Nếu đã như vậy thì xin cám ơn bà nhiều!”
“Thần y Trần, xin mời!”
Thấy Trần Ngao không từ chối, bà Dương lập tức vui mừng mà mời hai mẹ con Trần Ngao lên xe rời khỏi nơi này.
Bịch…
Khi chiếc xe rời đi, Đường Thiết Trụ ngồi phịch xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, “Xong rồi, xong thật rồi…”
“Anh rể, con ả đó là ai vậy?” Người đàn ông đầu trọc không cam lòng nói, đáy mắt tràn đầy dục vọng.
Bốp!
Một bạt tai hung hăng giáng xuống mặt tên đầu trọc. Đường Thiết Trụ hung dữ quát:
“Câm miệng. Mày đúng là đồ ngu. Gây chuyện với ai không gây, sao lại dám chọc giận bà ấy vậy hả? Bà ấy là vợ hội trưởng thương hội Phi Long!”
Cái gì?!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây dại, hối hận, sợ hãi, cùng nhiều loại cảm xúc khác xuất hiện từ đáy lòng bọn họ…