Thiên Y Tiêu Dao - Chương 13 Quỳ xuống xin lỗi
Chương 13: Quỳ xuống xin lỗi
Trước sự xuất hiện của Tôn Lỵ Lỵ, Trần Ngao cũng không quá để tâm, sau khi trở lại nơi ở, anh thu xếp cho mẹ mình xong xuôi thì cũng đi rửa mặt, nằm xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Từ việc trở thành Thủy Quỷ đế kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ mình, cho đến việc phát hiện ra chuyện cấu thả của Vương Cường và Chu cầm bị hãm hại đến mức suýt bỏ mình, rồi lại lấy được truyền thừa của Tiêu Dao môn, quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh có một cảm giác như nằm mộng.
Đúng rồi, truyền thừa!
Lúc này Trần Ngao mới nhớ ra, từ khi anh có được truyền thừa của tiền bổi Dương Thanh, đến tận bây giờ anh vẫn chưa cấn thận nghiên cứu về nó được, anh biết truyền thừa của Tiêu Dao môn có thể làm căn cơ cho Vạn Tượng đạo pháp, chuyến nó thành y thuật, phong thuỷ, bùa chú, đan dược hay võ thuật.
Nghĩ tới đây, Trần Ngao xoay người ngồi dậy, anh ngồi xếp bằng, tri thức ập tới như thuỷ triều, loáng thoáng, Trần Ngao lại nhìn thấy tiền bối Dương Thanh chắp hai tay sau lưng lần nữa, khí thế sừng sững như đỉnh núi, nhìn thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt.
“Truyền thừa của ta lấy căn cơ là Vạn Tượng
tâm pháp, có thể hóa nó thành y thuật, phong thuỷ, bùa chú, đan dược và võ thuật..
Trong đầu Trần Ngao xuất hiện lời nói của tiền bối Dương Thanh, theo lời của tiền bối Dương Thanh, Vạn Tượng đạo pháp là căn cơ của vạn vật, chỉ khi tăng tiến được Vạn Tượng đạo pháp, thực lực của anh mới có thể tiến thêm một bậc.
“Một sinh hai, hai sinh tam, ba sinh vạn vật, vạn vật Vạn Tượng, chung quy mới là vạn vật…”
Khi anh hồi tưởng lại khấu quyết của Vạn Tượng đạo pháp, nhất thời anh cảm giác trong cơ thế mình như có một dòng nước chảy qua, cả người ấm áp vô cùng thoải mái, bất tri bất giác cứ đắm chìm vào đó.
Không chỉ có Vạn Tượng đạo pháp, những kiến thức liên quan tới y thuật, phong thuỷ, bùa chú, đan dược và võ đạo cũng lần lượt xuất hiện, càng nghiên cứu, Trần Ngao lại càng thêm mê muội…
Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chói lóa xuyên qua ô cửa số chiếu lên mặt Trân Ngao, anh mới từ từ mở mắt ra, trong đôi đồng tử đen láy lóe lên tia sáng, anh tự lấm bẩm, “Mình ngồi suốt một buối tối luôn sao?”
Đêm qua, anh mới bước đầu nghiên cứu về Vạn Tượng đạo pháp, vận chuyển mấy vòng theo khấu quyết, không biết trời đã sáng lúc nào,
nhưng mà anh hoàn toàn không hề thấy mệt, ngược lại có phần minh mẫn hơn bình thường.
“Vạn Tượng đạo pháp đúng là thần kỳ thật.”
Anh bất giác cảm khái, cho dù là là cửu Cung Thần châm, hay là Vạn Tượng đạo pháp này đều vô cùng huyền diệu, dù mới chỉ hiểu được phần bên ngoài mà cũng đủ đế anh phải thấy khiếp sợ rồi, nếu tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, có lẽ sẽ vô cùng kỳ diệu.
Huống chi còn có phong thủy, bùa chú, đan dược và võ đạo nữa…
Chỉ mới suy nghĩ cũng đủ khiến cho Trần Ngao thấy kích động bừng bừng!
“Hả?”
Ngay lúc Trần Ngao định đứng lên, anh bỗng nhiên phát hiện ra điện thoại trên tay mình có hơn mười cuộc gọi nhỡ, là do Tô Khuynh Thành gọi tới, anh hơi sửng sốt.
Mình và cô gái này có gặp nhau mấy đâu, đây là lần đầu tiên gọi điện thoại cho mình mà lại gọi hơn mười cuộc điện thoại, chắc phải có chuyện khẩn cấp lắm, nhớ lại lúc trước mới gặp Tô Khuynh Thành, trên trán cô ta giống như có máu bắn ra tứ phía, Trần Ngao như nghĩ đến cái gì, vội vàng gọi lại.
“Trần Ngao, anh đang ở đâu đấy, có tiện gặp
nhau không, tôi có việc tìm anh.”
Mới vừa gọi được, giọng nói lo lắng của Tô Khuynh Thành vang lên, đúng là có chuyện thật.
“Có.”
“Được, trưa nay, ở Nhất Phẩm Các, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…”
Cúp điện thoại, ánh mắt Trần Ngao hơi loé lên, mặc dù Tô Khuynh Thành không hề nhắc tới, nhưng anh cũng đoán được đại khái.
Sau khi rời giường rửa mặt xong, Trần Ngao sắp xếp cho mẹ ổn thỏa rồi mới đi thẳng đến Nhất Phấm Các.
Nhất Phấm Các là nhà hàng nối tiếng ở thành phố Tùng Sơn, người có thể đi tới nơi này dùng cơm không giàu sang thì cũng phải phú quý, cho dù là bàn ăn rẻ nhất cũng mất mấy ngàn tệ, hơn nữa đây là bàn đại sảnh, còn phòng riêng ở íâu hai thì phải mất đến mấy vạn tệ, bằng với thu nhập một năm cuấ một người bình thường.
Bên ngoài cổng có mấy chục chiếc xe sang, Mercedes-Benz, BMW, Bentley Rolls-Royce cũng có tận mấy chiếc, nhìn qua là thấy được.
Bởi vì có hẹn với Tô Khuynh Thành, Trần Ngao cũng lái xe đạp đi từ sớm, chạy thẳng tới chỗ Nhất Phẩm Các.
Cọt kẹt
Vừa tới trước cổng Nhất Phẩm Các, tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc BMW màu đen đi ngược chiều dừng lại cách Trần Ngao chưa đến nửa mét.
“Này, lái xe không có mắt à?”
Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông mặc âu phục giày da đi xuống xe, lớn giọng mắng về phía Trần Ngao.
Nghe vậy, Trần Ngao hơi nhướng mày, rõ ràng đổi phương đi ngược chiều, sao lại đố lỗi cho mình được?
“Hả? Hóa ra là thằng công nhân nhập cư!”
Một lát sau, người đàn ông nọ hơi sửng sốt rồi kinh ngạc thốt lên, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe đạp rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
Khi thấy rõ người vừa bước xuống xe, Trần Ngao càng nhíu mày chặt hơn, người này chính là gã đàn ông tối qua đi cùng Tôn Lỵ Lỵ, anh ta ở đây, chẳng lẽ Tôn Lỵ Lỵ cũng vậy…
Đúng như dự đoán, một giây sau, cửa xe mở ra, một nam hai nữ cùng đi xuống, hai người kia chính là Chu cầm và Tôn Lỵ Lỵ!
Trang phục của Chu cầm và Tôn Lỵ Lỵ đều không kém cạnh, áo cúp ngực màu trắng với váy ngắn màu đen, bên dưới mang thêm một đôi tất
lưới màu đen, trang diễm lòe loẹt toát lên vẻ phong trần, cô ta khoác lên tay người đàn ông nọ.
Trong lòng Trần Ngao thấy buồn nôn, ngày hôm qua còn thân thiết với gã chó già Vương Cường là vậy, thế mà ngày hôm nay đã tìm được một niềm vui mừng mới, xem ra tổi hôm qua bị hành hạ không ít, sao trước đây anh không nhận ra Chu cầm lại là kiếu lăng nhăng ai cũng có thế làm chồng như vậy nhỉ?
“Trần Ngao à, sao lại là anh chứ, sao anh không biết xấu hố như vậy hả, Chu cầm đã chia tay với anh rồi, anh còn mặt dày mày dạn theo dõi cô ây.” Vừa nhìn thấy Trần Ngao, sắc mặt Tôn Lỵ Lỵ đã sa sầm ngay lập tức, khinh bỉ mắng.
“Chu Cầm à, mình nói này, cái tên này tối hôm qua theo dõi cậu còn không chịu thừa nhận, nói mình sống ở hoa viên Tĩnh Hải nữa chứ, sao không tự tiếu rồi soi mình xem thử mình có đức hạnh gì, anh ta mà xứng sao.”
Tôn Lỵ Lỵ châm chọc đối phương không khách sao, giọng điệu đầy khinh bỉ.
Dứt lời, những người còn lại cũng cười cợt, khinh bỉ nhìn Trần Ngao.
Hoa viên Tĩnh Hải là khu nhà giàu đỉnh cấp, một gã công nhân có tư cách vào ở nơi đó sao?
“Tòi không theo dõi, vốn dĩ tôi sống ở đó thật, chỉ là trùng hợp gặp các cô thòi.” Trần Ngao
cau mày nói.
“Ha ha, cứ giả vờ tiếp đi, tiếp tục giả vờ đi, tối hôm qua là trùng hợp, vậy hôm nay thì sao, anh định nói cũng là trùng hợp à?” Tôn Lỵ Lỵ châm chọc tiếp.
“Tôi có hẹn bạn ăn cơm ở Nhất Phấm các.” Trần Ngao bất đắc dĩ giải thích.
“Ha ha ha ha…”
Lại một hồi cười vang, mấy người họ khinh bỉ nhìn Trần Ngao.
“Anh cũng xứng ăn cơm ở Nhất Phẩm các sao? Anh có biết một bữa cơm ở Nhất Phẩm các tốn bao nhiêu tiền không, cho dù là đại sảnh tầng một đi nữa thì ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn một bàn, phòng riêng thì ít nhất mười ngàn, một gã công nhân như anh ăn nổi à.” Tôn Lỵ Lỵ lạnh lùng châm chọc, ánh mắt lại càng thêm khinh bỉ.
“Trần Ngao à, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại là người không biết xấu hố như vậy chứ, chúng ta cũng đã kết thúc rồi, sau này anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi không muốn bạn trai tôi hiểu lầm.” Chu Cầm chán ghét nhìn Trần Ngao, khó chịu nói.
“Một gã bạn trai cũ nghèo mạt, ha ha, bây giờ mà còn lái xe đạp, chẳng trách lại bị cầm cầm chia tay, tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa cầm Cầm một chút, nếu khoogn ông đáy có cả trăm
biện pháp giết chết cậu.” Gã bạn trai của Chu Cầm vênh váo nói, khinh bỉ nhìn lướt qua Trần Ngao.
Nghe mấy người họ nhục nhã, Trần Ngao kìm nén lửa giận trong lòng mình, anh lạnh lùng nói, “Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú với loại người cặn bã như cô ta.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
“Anh nói ai cặn bã vậy hả?” Chu cầm biến sắc, nhảy lên như một con mèo bị dẫm đuôi, “Trần Ngao, anh nói rõ ràng cho tôi.”
“Thằng nhóc kia, lập tức quỳ xuống xin lổi Cầm Cầm ngay, nếu không hôm nay ông đây giết chết mày!” Gã bạn trai của Chu cầm cũng lạnh mặt quát lên, ánh mắt đầy hunq dữ.