Thiên Y Tiêu Dao - Chương 16 Khách quý
Chương 16: Khách quý
“Xin chào Tô đại tiểu thư!”
Quản lý Lương hí hửng chạy tới, cung kính chào Tô Khuynh Thành, nhưng Tô Khuynh Thành lại không hề liếc mắt nhìn ông ta mà đi thẳng tới chỗ của Trần Ngao.
Thấy thế, nụ cười gằn của quản lý Lương lại càng thêm đặc sắc, ông ta có thế tưởng tượng được kết cục của Trần Ngao sẽ thê thảm thế nào.
“Tô đại tiểu thư, thằng nhãi này gây sự ở Nhất Phấm các đấy ạ, nó không chỉ làm mấy người Lưu Thiếu bị thương mà còn dám nói không xem Tô gia ta là gì.”
Quản lý Lương thêm dầu thêm mỡ.
“Tô đại tiểu thư, cô đến đúng lúc quá, thằng công nhân này ngông cuồng quá rồi.” Lưu Đào cũng phụ họa theo, oán độc nhìn về phía Trần Ngao.
“Hả?”
Nghe vậy, mới đầu Tô Khuynh Thành cũng thoáng sững sờ, sắc mặt của cô hơi trầm xuống.
“Tô đại tiếu thư, cô phải..Quản lý Lương lại nói tiếp, nhưng mà còn chưa nói hết lời, Tô Khuynh Thành đã tát mạnh lên mặt ông ta một cái.
Bốp ~
“Đại tiểu thư, sao cô lại đánh tôi?” Quản lý Lương bối rối, ngơ ngác hỏi.
“Đúng là đồ có mắt không tròng, khách mời của Tô Khuynh Thành tôi mà ông cũng dám đắc tội sao?” Tô Khuynh Thành lạnh lùng hét lên, ánh mắt sắc như băng.
Lời vừa nói ra, nhất thời xung quanh đều trở nên yên lặng!
Trong lòng họ như sóng to gió lớn, không ai dám tin vào mắt mình, họ liên tục nhìn Tô Khuynh Thành và Trần Ngao, hai mắt trợn tròn.
Trần Ngao là công nhân thôi mà, sao có thể quen biết Đại tiểu thư Tô gia cao cao tại thượng chứ?
Chắc chắn là họ nghe nhầm rồi!
“Tô đại tiểu thư, cô nhầm rồi phải không, đây là gã công nhân mà, sao lại là khách quý của cô được?” Quản lý Lương mở miệng lần nữa.
Bốp ~
Lại thêm một cái bạt tai nữa, làm mặt ông ta sưng phù lên.
“Ông đang chất vấn tôi?”
Tô Khuynh Thành quát to, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ấy lại xin lỗi
Trần Ngao, “Xin lỗi, là do tôi không biết cách quản lý, đắc tội anh rồi.”
Sao có thể có chuyện đó được chứ? !
Mọi người đều ngơ ngác, đây là Đại tiểu thư Tô gia Tô Khuynh Thành kia mà, thân phận cao quý như thế, vậy mà lại xin lỗi một thằng công nhân?
Sắc mặt của quản lý Lương cũng trắng bợt ngay lập tức, ông ta lắp bắp mở miệng, “Không, lẽ nào anh ta là…”
Ông ta đã nhận được tin hôm nay Tô Khuynh Thành sẽ chiêu đãi một nhân vật tầm cỡ ở Nhất Phấm, chẳng lẽ chính là gã công nhân này đây? !
Suy đoán này khiến cho ông ta như rơi vào hầm băng!
“Không sao.” Trần Ngao thờ ơ đáp, chỉ là mấy gã ất ơ mà thôi, anh cũng không đế ý.
Nghe vậy, Tô Khuynh Thành mới thở phào nhẹ nhõm, lần này cô ấy muốn nhờ vả Trần Ngao, chỉ sợ sẽ làm anh phật ý.
Hôm qua gặp tai nạn xe cộ, may mà không hề có chuyện gì, trong giây phút đó, cô ấy như mất cả niềm tin, nhưng vào lúc chiếc xe nổ tung, thấy bản thân như bị ngọn lửa đó bao trùm, một vầng sáng màu xanh lam bao lấy người cô, khiến cô không phải chịu tốn thương.
Tia sáng đó tỏa ra từ chiếc bùa hộ mệnh mà Trần Ngao đưa cho!
Nhờ thế cô ấy mới biết lá bùa hộ mệnh đó trân quý đến dường nào, nếu không có nó, chỉ sợ cô ấy đã xuống Hoàng Tuyền từ lâu.
“Quản lý Lương, nể tình ông làm việc cho Tô gia nhiều năm, ông thu dọn rồi cút đi!” Tô Khuynh Thành nhìn lướt qua quản lý Lương, quát lên.
Nghe vậy, quản lý Lương như cạn kiệt sức lực, cả người ngồi co quắp, ánh mắt vô hồn, ông ta biết, mình cũng xong rồi.
Ảo não, hối hận, đủ thứ tâm tình phức tạp quanh quấn ở trong lòng ông ta, khiến ông ta khóc không ra nước mắt.
Lưu Đào vốn còn định tố cáo nhưng cũng bất giác rụt cố lại, đề phòng lui về phía sau một bước, nhưng mà ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Tô Khuynh Thành cũng vang lên.
“Thông báo đi, gạch Lưu gia ra khỏi hạng mục thành Bắc.”
Vừa mới nói xong, Lưu Đào đã vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin, “Tô đại tiếu thư, tôi sai rồi, xin cô cho tôi thêm một cơ hội nữa..
“Cút!”
Lưu Đào ngồi sập xuống đất, sắc mặt trắng bệch, lúc này đây, di động của anh ta vang lên,
anh ta run rẩy bắt máy, tiếng gầm gừ vang lên bên đầu dây điện thoại, “Thằng nghịch tử này, mày làm chuyện tốt gì rồi hả, sao lại chọc Tô gia hủy hạng mục thành Bắc của chúng ta rồi, nhanh cút về cho tao!”
“Toang rồi, toang thật rồi..Sắc mặt của Lưu Đào trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.
Không đế ý đến phản ứng của Lưu Đào, Tô Khuynh Thành xoay người nhìn về phía Trần Ngao, làm tư thế mời, “Trần Ngao, tôi đã chuẩn bị tiệc rồi, mời anh.”
Trần Ngao gật đầu đi vào Nhất Phấm các.
Nhìn theo bóng lưng mấy người Tô Khuynh Thành rời đi, Chu cầm tái mặt, ánh mắt đảo quanh, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ phẫn nộ và không chịu cam lòng, nhưng nhiều hơn chính là hối hận, cô ta cảm giác hình như mình đã bỏ lỡ cái gì rồi…
“Không phải đâu, anh ta chỉ là công nhân thôi, sao có thế liên quan tới Tô đại tiếu thư được, chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”
Chu Cầm bỗng phản ứng lại, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Bốp ~”
“Công nhân à, đồ xúi quấy, nếu không phải vì cô, sao thiếu gia đây có thể đắc tội với Tô đại tiểu
thư chứ, ông chỉ hận không thế giết chết cô.” Nghe chu cầm nói vậy, Lưu Đào tức giận không có chỗ phát tiết, anh ta tát mạnh lên mặt Chu Cầm một cái, ánh nhìn đầy hung ác hung ác.
“Lưu Thiếu bớt giận, Chu cầm nói không sai đâu, Trần Ngao là công nhân thật mà, chắc chắn có hiểu lầm gì đó rồi.” Tôn Lỵ Lỵ cũng vội vàng giải thích.
“Bốp ~”
Lại một bạt tai vung xuống, khiến nửa mặt bên kia của Tôn Lỵ Lỵ sưng vù.
“Còn cô nữa, đúng là hèn hạ, đừng để thiếu gia nhìn thấy hai người nữa, nếu không ông đây sẽ giết chết hai cô!” Lưu Đào hung tợn quát, sau đó thì xoay người rời đi.
“Anh yêu ơi, anh à…” Tôn Lỵ Lỵ ôm khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía bạn trai của mình, vừa định nói thì người kia đã vội vàng lùi về sau hai bước, giống như tránh rắn rết.
“Đừng có kêu như vậy, chúng ta có quen gì nhau đâu.” Vừa nói, hắn ta vừa lái xe chạy thẳng khỏi nơi này, chỉ lo tai bay vạ gió.
“Khốn nạn!”
Tôn Lỵ Lỵ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Thằng nhãi vô dụng, bị một thằng công nhân dọa sợ đến mức này, hắn có phải là đàn ông nữa
không.”
Cô ta tức giận không chịu nối, tối hôm qua cố gắng lấy lòng đối phương như thế, kết quả giờ kéo quần lên thì không nhận người nữa.
Vừa nói xong, Tôn Lỵ Lỵ như nhớ tới điều gì, cô ta nhìn Chu cầm đang ngồi xổm dưới đất, ánh mắt lóe lên, đầy suy tư…
“Mời ngồi!”
Trên lầu hai của Nhất Phấm các, phòng trong cùng vỏ cùng tĩnh lặng, Tô Khuynh Thành lịch sự mời Trần Ngao ngồi xuống.
“Trần Ngao, Nhất Phẩm các là sản nghiệp của Tô gia, anh muốn ăn gì thì cứ gọi, không tính tiền.” Sau khi ngồi xuống, Tô Khuynh Thành vội nói, cô ấy đưa thực đơn cho Trần Ngao, giọng điệu có phần hơi kiêu ngạo.
“Không cần đây, tôi tới đây không phải để ăn cơm.” Trần Ngao xua tay từ chối, anh từ tốn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, “Cô tìm tôi có chuyện gì gấp hả, chúng ta vẫn nên nói thẳng đi.”
Vừa nói xong, sắc mặt Tô Khuynh Thành thoáng cứng đờ, bị anh đoán trúng rồi, ánh mắt cô ấy chợt lóe lên, lúc này mới nói, “Được, nếu anh đã nói như vậy rồi thì không dài dòng nữa nhé, bùa hộ mệnh lần trước anh có còn không, tôi mua hết.