NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiên Y Tiêu Dao - Chương 18 Ai nói Trung y không bằng Tâyy

  1. Home
  2. Thiên Y Tiêu Dao
  3. Chương 18 Ai nói Trung y không bằng Tâyy
Prev
Next

Chương 18: Ai nói Trung y không bằng Tâyy?
“Ông nội thế nào rồi?”
Tô Khuynh Thành vội vàng đến, cô ấy nhanh chóng hỏi ngài Chu đang đứng cách đó không xa.
“Haizz…”
Nghe vậy, chu chính Hoa thở dài lắc đầu: “Cô Tô, tôi thực sự rất lấy làm tiếc. Với trình độ của tôi, có lẽ tôi chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được tình trạng của ngài Tô. Nếu muốn chữa khỏi, tôi chỉ sợ…”
Gì chứ?
Nét mặt Tô Khuynh Thành cực kỳ khó coi, Chu Chính Hoa chính là thần y cao cấp nhất thành phố Tùng Sơn, đức cao vọng trọng, dù là viện trưởng Hà Trường Viễn của bệnh viện Nhân Dân Sổ 1 của thành phố Tùng Sơn cũng kém hơn chút đỉnh. Nhất là tay nghề châm cứu ông càng tuyệt vời hơn, được người đời tôn xưng là ngài Chu.
Đến cả ông ấy cũng nói vậy, chỉ sợ khắp thành phố Tùng Sơn này không ai cứu được ông nội của cô ấy.
“Ha ha, chị họ, không ngờ chị lại mời lang băm đến chữa bệnh cho ông. May mà tôi tới kịp, nếu không ông nội đã bị chị hại chết rồi.” Đúng lúc
này, tên thanh niên đi đằng trước châm chọc.
“Tô Tử Phong!”
Nhìn thấy Tô Tử Phong, vẻ mặt Tô Khuynh Thành càng khó coi hơn: “Ngài Chu đức cao vọng trọng, y thuật siêu phàm, tìm khắp thành phố Tùng Sơn này có ai vượt qua được, cậu đừng hạ thấp người khác.”
“Hơ hơ.” Tô Tử Phong bật cười, vẻ mặt đầy trêu chọc: “Chị cũng nói là thành phổ Tùng Sơn đó thôi. Ai chẳng biết trình độ khám chữa bệnh của Tùng Sơn kém nhất Vân Tỉnh, so với các tỉnh khác thì chẳng là cái đinh gì.”
“Uống công ngày thường ông nội thương chị nhất, đến hạng mục ở phía Bắc thành phố cũng đưa chị nhận, đúng là phí công.”
Tô Tử Phong móc mỉa, giọng điệu đầy chế giễu, khiến Tô Khuynh Thành tức xanh mặt.
Không chỉ Tô Khuynh Thành, mà cả ngài Chu đứng bên cạnh cũng lộ vẻ tức giận. Bất cứ ai nghe người khác sỉ nhục như vậy cũng đều sẽ cảm thấy tức giận, nhưng ngay sau đó, ông lại bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên chút bất đắc dĩ, bởi vì tuy Tô Tử Phong nói khói nghe, nhưng những lời cậu ta nói lại là sự thật.
Dù sao trong toàn bộ Vân Tỉnh, trình độ y tế của thành phố Tùng Sơn đúng là lạc hậu nhất, nếu không có ông ở đây, chỉ sợ nó còn thê thảm
hơn.
“Được rồi cậu Tô, căn cứ theo những gì khi nãy tôi kiểm tra, ông của cậu bị như vậy là do mệt nhọc lâu ngày, chỉ cần tiêm dịch dinh dưỡng, sau đó sử dụng thuốc kích thích mới nhất của nước Mễ chúng tôi là sẽ kích thích được tiềm năng cơ thế con người, hồi phục nhanh chóng.”
Đúng lúc này, Smith đi tới, nói tiếng Hoa Hạ bằng cái giọng nước ngoài lơ lớ.
Nói xong, Tô Tử Phong đứng một bên đắc ý trêu đám Tô Khuynh Thành: “Nghe thấy chưa? Đây chính là chênh lệch giữa người với người đó. Ngài Smith không hổ là tiến sĩy học nước Mễ, tìm ra biện pháp nhanh thật.”
Ai ngờ vừa nói xong, nét mặt Chu Chính Hoa đã thay đổi, tốt bụng nhắc nhở: “Cậu Chu, xin đừng làm vậy. Lúc trước tôi cũng từng nghĩ đến việc bồi bổ cơ thế cho ngài Chu, nhưng lại phát hiện ra tình trang cơ thể của ông ấy đã yếu đến độ không thể tẩm bổ nữa. Dù có bồi bổ bằng cách ăn uống, ông ấy cũng khó mà chịu nối, nói gì đến tiêm dịch dinh dưỡng và thuốc kích thích vào trong người, chỉ sợ gây ra phản ứng xấu thôi.”
Ai ngờ vừa nói xong, vẻ khinh thường trên mặt Tô Tử Phong càng đậm hơn: “Đó là Trung y nhà ỏng thôi, ngài Smith đây theo Táy y, là tiến sĩ đến từ nước Mễ, tri thực vô cùng uyên bác, được quốc tế công nhận, còn mang kỹ thuật mới nhất
đến, trung y so làm sao được?”
“Cậu…”
Đối mặt với sự giễu cợt của Tô Tử Phong, sắc mặt Chu Chính Hoa tái mét, nhưng quan trọng hơn là ông bất lực.
“Ai nói Trung y kém hơn Tây y?” Lúc này, Trần Ngao ở một bên nói: “Đúng là bây giờ Trung y đang xuống dốc, nhưng không có nghĩa là Trung y vớ vẩn, mà là vì người bây giờ ít ai tĩnh tâm tập trung vào học. So với loại y học công thức số hóa như Tây y, Trung y huyền ảo, bí ấn hơn nhiều. Thậm chí, căn cứ theo tình trạng của mỗi bệnh nhân, phương thuốc cũng thay đổi theo, chứ khống đơn giản chỉ mấy viên con nhộng như Tây y là xong.”
Nghe những gì Trần Ngao nói, hai mắt Chu Chính Hoa sáng lên, gật đầu liên tục.
Trung Y tuy bác đại tinh thâm, nhưng nếu muốn truyền xuống đời sau thì lại cần thiên phú. Hơn nữa, trước giờ trung y chỉ truyền cho nam, không trueyenf cho nữ, truyền bên nội, không truyền bên ngoại, vì vậy nên muốn kéo dài nó sang đời tiếp theo vô cùng khó khẳn, chỉ sợ sơ sẩy là mất.
Hơn nữa, con người thời đại này ỏm tâm trạng quá nóng nảy, không thế bình tâm ngồi nghiên cứu được, xuống dốc cũng là lẽ tất nhiên.
Nếu không có mấy vị danh thủ quốc giả kia chống, chỉ sợ tình hình của Trung Y còn khó khăn hơn…
“Hay lắm, anh bạn nói đúng lắm.” Chu Chính Hoa kích động lên tiếng: “Không biết anh đây tên là gì? Có học Trung Y không?”
“Trần Ngao.” Trần Ngao thản nhiên nói, xoa xoa mũi: “Miễn cưỡng coi là vậy đi.”
Nếu anh đã nhận được truyền thừa từ tiền bổi Dương Thanh, nhận được Tiêu Diêu Y Kinh, vậy cũng coi như là biết Trung Y, có điều không có chứng chỉ hành nghề mà thôi.
“Thì ra là vậy.” chu chính Hoa liên tục gật đầu: “Sau này anh bạn có vấn đề hay thắc mắc gì cứ lên tiếng nhé, tôi sẽ cho anh một vài lời khuyên.”
Trong lòng ông đã quyết định, chỉ bằng những gì Trần Ngao vừa nói, ông cũng nhất định phải hướng dẫn đàng hoàng cho chàng trai trẻ này.
“Ông khuyên tôi ư?” Trần Ngao sửng sốt, lúng túng gãi đầu: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
Anh biết Chu chính Hoa có ý tốt nên cũng không nói gì nhiều.
“Ha ha.”
Lúc này, Tô Tử Phong đứng một bên liên tục
cười khấy, liếc nhìn Trần Ngao, trên mặt khinh thường càng đậm, lạnh lùng mỉa mai nói: “Thì ra cũng là một tên lang băm. Nói nãy giờ, có giỏi thì chữa bệnh cho ông nội đi. Chữa không được thì câm mồm lại, im lặng nhìn ngài Smith người ta chữa bệnh thế nào.”
Đáp lại lời mỉa mai của cậu ta, Trần Ngao lắc đầu cười: “Ai nói là tôi không chữa được? Bệnh tình của ngài Tô tuy khá phức tạp, nhưng khéo thay tôi lại biết cách chữa.”
Gì vậy?
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tô Tử Phong, mà cả Chu Chính Hoa đứng một bên cũng sửng sốt trong giây lát. ông biết rất rõ tình huống của ngài Tô, đến chính bản thân ông cũng bất lực, người thanh niên này lại nói là mình có khả năng chữa khỏi ư?
“Ha ha ha, đúng là trò cười, anh bổc phét không cần nháp à. Chu chính Hoa cũng chẳng có cách nào, loại như anh mà được chắc? Xem ra tôi coi thường Trung Y nhà anh quá rồi, không những rác rưởi, lại còn hay khoác lác.” Tô Tử Phong mỉa mai, giọng điệu rất cay nghiệt.
“Tin hay không thì tùy cậu, nhưng bây giờ, ngoài tôi ra không có ai cứu được ông nội cậu đâu, cái con bọ hung bên trong kia càng không được.” Trần Ngao nói như chém đinh chặt sức.
“Anh chọc cười ai thê’.” Tô Tử Phong vẫn khinh khỉnh nhìn Trần Ngao: “Giờ đến con chó con mèo ở chỗ nào cũng dám vào đây giả mạo làm thần y rồi, đến chính Chu Chính Hoa cũng thừa nhận mình làm không được, anh xứng chắc?”
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại nhà họ Tô đều cười ‘âm lên, nhìn Trần Ngao đầy khinh thường.
“Trần Ngao, đừng nói nữa.” Tô Khuynh Thành đứng cạnh kéo anh, ý bảo anh đừng nói gì thêm.
“Tôi nói thật mà, tôi thật sự có khả năng cứu ông cô.” Trần Ngao giải thích.
“Anh…” Đối mặt với sự kiên trì của anh, Tô Khuynh Thành cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ hận không kiếm được cái lỗ chui xuống. Nếu Trần Ngao giỏi như vậy thật, tại sao mẹ anh lại nằm viện trong tình trạng nguy kịch?
Thậm chí cô ấy còn hoài nghi việc Trần Ngao am hiểu về phong thủy có phải là bốc phét hay không, chẳng qua anh may mắn vớ được lá bùa hộ mệnh may mắn đó đưa cho cô, tạo thành hiếu nhầm chăng.
“Haizz, thôi được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Trần Ngao bất đắc dĩ lắc đầu, không nói tiếp nữa, thay vào đó nhìn Tô Khuynh Thành: “Cô Tô, cô có thể dẫn tôi đi xem xung quanh được không?
Nếu tôi đoán không sai, nguyên nhân khiến cô gặp xui xẻo dạo gần đây rất có thể đang ở chỗ này.”
Tô Khuynh Thành nghe vậy cau mày, có vẻ không muốn lân, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Lúc trước cô ấy cũng hơi tin là Trần Ngao hiểu về phong thủy, nhưng ban nãy anh lại nói rằng trừ anh ra, chẳng có người thứ hai cứu được ông nội của cô. Thật nực cười, cô ấy nghe vậy thì nghi ngờ Trần Ngao là tên lừa đảo.
Dường như Trần Ngao cũng nhìn ra suy nghĩ trong đầu Tô Khuynh Thành, anh không nói gì, chỉ lượn qua cửa một chút, sau đó hơi nhíu mày.
“Sao vậy, có nhìn ra được gì không?” Thấy Trần Ngao chỉ lượn nhẹ qua cửa như tản bộ, Tô Khuynh Thành cảng cảm thấy mình bị lừa, thản nhiên hỏi.
Trần Ngao nghe vậy lắc đầu, vừa định nói thì có một bóng người giận dữ lao ra, chỉ vào Tô Khuynh Thành và hét lên: “Tô Khuynh Thành, cô giỏi lắm, dám hại ông nội ra nông nổi này. Rốt cuôc cô có ý đồ gì?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 18 Ai nói Trung y không bằng Tâyy"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
Tháng 2 18, 2022
Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa 1
Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa (Full)
Tháng 10 29, 2021
phú ông biến thái truyền kỳ
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong
Tháng 1 15, 2022
lua-chu-tich-ve-lam-chong-1
Lừa Chủ Tịch Về Làm Chồng
Tháng 10 24, 2021
Tags:
#Bác sĩ, #Đô thị, #Lột xác
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com