Thiên Y Tiêu Dao - Chương 24 Mở này mở mặt
Chương 24: Mở này mở mặt
Làm sao có thế như thế?
Vẻ mặt đang nhe ráng cười của Tòn Diệu đột nhiên trở nên cứng ngâc, không thế tin được mà nhìn chằm chằm Trần Ngao, một quyền này anh ta đã dùng hết toàn bộ sức lực, vậy mà tại sao tên phế vật Trần Ngao này lại có thế phản ứng kịp.
“Mày….” Tõn Diệu vừa định rút tay ra còng kích thêm lần nữa, nhưng lại phát hiện tay của giống như đang bị mắc kẹt giữa hai thanh sắt vậy, mặc kệ anh ta cố gắng dùng sức nhưthế nào cũng không thể rút tay về được, “Buông tay.”
“Ha ha, Tòn Diệu, trưa nay anh chưa ăn cơm à?” Trần Ngao lạnh lùng nói, khiến mặt Tòn Diệu càng thêm nóng hơn, anh ta lập tức nhảy dựng lên giống như mèo dẫm phải đuôi.
“Thằng chó, mày muốn chết!”
Tôn Diệu đã hoàn toàn nổi giận, bản thân anh ta là thiếu gia của Tòn gia, thân phận tôn quý, đã có bao giờ phải chịu qua loại tức giận như thế này, mà còn lại ở trước Tõ Khuynh Thành bị tên phế vật Trần Ngao này nhục nhã nữa.
Hỏm nay nhất định anh ta phải đem tên phế vật này phế đi, mối hận này mới có thể nguôi ngoai được.
Nói xong, một cánh tay khác liền vung về phía Trần Ngao…
“Phanh…”
Nhưng ngay sau đó, Trần Ngao một CƯỚC đá ra, tiếp theo là một tiếng vang trâm phát ra, cả người Tòn Diệu giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Một cơn đau thấu xương truyền đến khiến ngũ quan của Tòn Diệu bắt đầu vặn vẹo, trên trán anh ta từng giọt từng giợt mồ hòi lớn bầng hạt đậu thi nhau làn xuống, lục phũ ngũ tạng sau khi hứng chịu cơn va đập liền bị nhào lộn dữ dội, giống như muốn nát ra.
“Mày…”
Tôn Diệu cắn chặt hàm ràng, cố chịu đau đớn, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trần Ngao, “Mày dám đánh tao, mày…chết chắc rồi.”
“Tòi đánh anh thì như thế nào?”
Ngay sao đó, Trần Ngao trực tiếp đi đến trước mặt Tôn Diệu, lại tung ra một cước võ cùng mạnh mẽ vào người Tôn Diệu, đạp anh ta lăn trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng, “Một đá này, là báo thù chuyện lúc trước anh vu oan hãm hại tòi.”
Nghĩ đến chuyện Tôn Diệu sử dụng thủ đoạn hèn hạ, anh liền hận không thế đem Tỏn Diệu nghiền nát thành tro.
“Thâng chó, mày…” Ngũ quan Tòn Diệu vặn vẹo, ánh mắt oán độc nhìn trừng trừng vào Trần Ngao, lời còn chưa nói hết, tay anh ta đã bị Trần Ngao giầm lên, tiếp theo là tiếng “răng rắc” vang lên, cùng lúc đó Tôn Diệu cũng đau đớn thảm thiết thét lên “A…”
“Tòn Diệu, lần này tòi tha cho anh một lần, về sau nếu như anh còn dám chọc vào tôi, thì đừng trách tòi không khách khí.” Trần Ngao lạnh lùng nói, khiến cả người Tòn Diệu run lên, đáy măt Trần Ngao băn ra tia lạnh lùng, trong lòng Tôn Diệu không nhịn được mà run sợ, giống như nếu thật sự anh ta không làm theo thì Trần Ngao thật sự sẽ giết anh.
“Biến!”
Lúc này Trần Ngao mới nhấc chân lên, Tôn Diệu vừa bò vừa lăn chạy vào trong xe, oán hận nhìn chăm chằm Trần Ngao, cắn răng nghiến lợi nói, “Trần Ngao, mày chờ đó cho tao, ỏng đây không chơi chết mày thì không mang họ Tòn.”
Nói xong, Tòn Diệu khởi động chiếc Lamborghini nhanh chóng rời đi.
“Ha
Thấy Tòn Diệu nhanh chóng biến mắt, Trần Ngao đột nhiên thở hằt ra một hơi dài, mối hận luôn đè nén trong lòng anh lúc này mới được thả lỏng một chút.
Lúc trước, bởi vì bị Tôn Diệu vu oan hãm hại, anh bị tất cả mọi người khinh bỉ, mang tiếng xấu, sau khi bị đuối khỏi trường học thì mẹ anh lại gặp chuyện, anh không còn cách nào khác phải đến cõng trường khiêng gạch, sự đau đớn cùng bất lực của lúc đó là chuyện người khác khó mà có thế tưởng tượng được.
Nếu không phải bản thân anh nhận được truyền thừa của Tiêu Dao Mòn thì chỉ sợ người hôm nay gặp chuyện thê thảm không phải là Tòn Diệu, mà chính là bản thân anh.
“Trần Ngao, anh gặp răc rối rồi anh biết không.”
Lúc này Tỏ Khuynh Thành mới kịp phản ứng lại, đè nén sự khiếp sợ trong lòng mà nói.
Trần Ngao chắng những y thuật lợi hại, còn hiểu biết về phong thủy, thậm chí ngay cả đến đánh nhau cũng lợi hại nhưvặy. Tất cả những điều này đều nằm ngoài sự hiếu biết của cô ấy, nhưng cho dù có như thế thì nói cho cùng Trần Ngao vẫn cũng chỉ là người bình thường, so với người có quyền có thế như Tòn Diệu thì chí là con kiến nhỏ bé.
Nếu như Tôn Diệu trả thù thì anh hoàn toàn không thể là đối thủ.
“Không có việc gì, tốt nhất là anh ta đừng đến tìm tôi gây phiền phức, nếu không…” Trần Ngao bình tĩnh mở miệng, trong đáy mắt lướt qua tia lạnh lẽo khiến Tõ Khuynh Thành võ cớ run lên, không biết vì sao nhưng Trần Ngao lại cho cò ấy một loại cảm giác tin tưởng tuyệt đối.
“Nhân tiện, cho tòi xin lỗi chuyện vừa rồi, vừa rồi tòi không có ý mạo phạm cò.” Lúc này Trần Ngao mới nhớ đến, liền xấu hổ nhìn Tò Khuynh Thành mở miệng xin lôi, khi anh nhìn thấy Tôn Diệu, nhất thời trong lòng anh nòn nóng, ấy thế mà đưa tay ôm lấy vai Tò Khuynh
Thành.
“A? Anh, anh…” Tò Khuynh Thành cũng kịp phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng, hàm răng trắng khẽ cắn mòi, vò cùng đáng yéu nói, “Lân này tòi bỏ qua cho anh, nhưng nếu Tân sau anh còn dám làm bừa như vậy, thì đừng trách tòi không khách khí.”
Nói xong, liền tức giận đi vào nhà lớn của Tô gia.
“Cô ấy thế mà…Không tức giận?”
Trần Ngao gãi gãi đầu, không hiếu làm sao, lúc trước anh còn thẩm thỏm lo âu Tò Khuynh Thành sẽ tức giận, thế nhưng không nghĩ đến cò lại có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy.
Lòng của phụ nữ đúng khó hiếu như mò kim dưới đáy biến, thật đúng là anh không hiếu thấu được.
Khẽ lắc lằc đau, lúc này Trần Ngao mới ung dung chậm rãi rời khỏi.
Ngay sau khi Trần Ngao rời khỏi, Tồ Khuynh Thành mới từ chồ ngoặt bước ra, nhìn theo phương hướng Trần Ngao biến mất, hàm ráng trắng cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lộ ra vẻ phức tạp, trầm mặc thật lâu vẩn không phát ra tiếng động nào.
Sau khi rời khỏi Tò gia, Trần Ngao liền lặp tức đi về phía Hoa Viên Tĩnh Hải, miếng ngọc bội trong tay anh xoay tròn, anh nhờ có truyền thừa của Tiêu Dao Môn mới có hiếu biết về loại ngọc bội này, chỉ biết bên trong thứ này có chứa linh lực khổng lồ, nếu như có thể hấp thụ nó thì có thế nâng cao Vạn Tượng Đạo Pháp.
Đối với Vạn Tượng Đạo Pháp, anh có nhớ rằng Dương Thanh tiền bối từng chỉ dạy, tất cả các sở học của Tiêu Dao mòn đều xoay quanh Vạn Tượng Đạo Pháp, từ y thuật, phong thủy, bùa chú, võ công, luyện đan, vân vân… tất cả đều không thể tách rời khỏi Vạn Tượng Đạo Pháp.
Chỉ có khi đem Vạn Tượng Đạo Pháp nâng đến tầng thứ năm, mới có thế phát huy lớn nhất tất cả các uy lực trong đó, mà để nâng cao Vạn Tượng Đạo Pháp, ngoài từ việc ngồi thiền giống như tối hòm qua, cũng chỉ có thế dựa vào thiên tài địa bảo.
Đúng là ngồi thiền có thế nâng cao năng lực lẽn, nhưng hiệu quả rất thấp, anh ngồi cả một buối tối, Vạn Tượng Đạo Pháp cũng không có chút động tĩnh, cứ theo đà này nếu muốn đột phá đến đến tầng thứ hai thì không biết đến ngày tháng nám nào, mà Dương Thanh tiền bối cũng từng nói, chỉ đến khi anh Vạn Tượng Đạo Pháp tăng đến tầng thứ năm của đại viên mãn, mới có thể đủ sức tự báo vệ mình.
“Không biết đem miếng linh ngọc này hấp thụ, có thể đột phá lên tầng thứ hai hay không nữa.”
Trần Ngao tự lấm bấm một mình, đáy mắt lại lướt qua một tia hứng thú, anh có chút mong chờ.
Hửm…
Trên đường trở về Trần Ngao thuận tay mua mấy món ăn, muốn cho mẫu thán thử chút đồ ãn ngon, nhưng mà khi anh vừa ra đến chợ đế mua thức ăn thì đột nhiên nhướng mày, trong đáy máy lóe lén tia lạnh lẽo.
“Xem ra hòm nay những người không biết sống chết đặc biệt nhiều.”
Anh hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp chọn một con đường tương đối yên tĩnh mà rẽ vào.
Chỗ anh vừa mới đi qua, liền có mấy thân hình cũng lén la lén lút xuất hiện, dựa vào phương hướng anh đi mà bám sát theo.
“Nhanh, đuối theo, đừng đế tên oằt này chạy mất, thật vất vả mới kiếm được một mối làm ăn lớn, tuyệt đối không được thất bại.”
Một người thanh niên tóc vàng dần đau nhỏ giọng nói, trong đáy mắt lướt qua một tia khát máu, hắn vung tay lén, mang theo mấy người nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng ngay khi bọn họ quẹo qua góc khác thì lại phát hiện trên con đường thật dài không hề có bóng dáng của ai, bọn chúng không nhịn được đứng ngây ngốc, nơi này người ở thưa thớt, cũng không có chỗ nào đế trốn, người có thế chạy đi đâu?
“Anh Lượng, tên oăt kia chạy đâu rồi, sao lại không thấy nhỉ?”
“Đúng thế, vừa mới còn thấy ở đây, làm sao lại lập tức biến mất.”
“Thật sự là gặp quỷ nha, như thế mà cũng có thể bị mất dấu.”
Mấy người còn lại cũng tức giận nói, nhìn ngó khắp bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của mục tiêu đâu, giống như đã bốc hơi khỏi mặt đấy.
Thấy thế, ánh mắt thanh niên tóc vàng tên là Anh Lượng trở nên âm trầm, nhìn khắp bốn phía, trầm giọng nói, “Tìm cho tao, tên oẳt này trị giá một trăm vạn, cái giá trên trời vậy tuyệt
đối không thể để hắn chạy.”
“Một trăm vạn, mạng của tôi chỉ đáng có bao nhiêu đó tiền à?”
Nhưng hắn vừa dứt lời, một giọng nói trêu tức đột nhiên từ phía sau vang lèn, dọa cho mấy người bọn chúng lập tức nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Ngao đã đứng sau lưng bọn chúng khoảng cách không quá một mét ung dung nhìn bọn chúng.
“Mày, mày làm sao có thế đột nhiên xuất hiện ở đằng sau?” Trong đám bọn chúng, một thanh niên lằp bằp nói, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
“Chuyện này anh cũng không cần phải biết, tỏi cho các người một cơ hội, nói cho tôi biết ai ở phía sau sai khiến các người, thì tói có thế thả các người rời đi.” Trần Ngao lạnh lùng nói, anh biết những người này không phải là loại người lương thiện gì, lén la lét lút đi theo anh, chắc chắn động cơ không đơn giản.
Anh không sợ bọn chúng, nhưng mẹ anh còn ở bên kia. Nếu đám người này gây tốn thương gì đến mẹ thì anh có hối hận cũng không kịp.
“Thả bọn ta đi?”
Nghe Trần Ngao nói vậy, mấy tên còn đồ liền liếc mắt nhìn nhau, lập tức cười ha ha, “Oắt con, có phải hay không mày còn chưa làm rõ được tình huống hiện tại.”
“Cùng tên này nổi nhảm làm cái gì, ra tay đi.” Thanh niên tóc vàng được gọi là Anh Lượng hừ lạnh một tiếng rồi nói, hẳn vung tay lên, những tên còn lại không hẹn mà cùng nhau rút đao ra, liếm liếm mòi vẻ khát máu, liên tục nhe răng cười.
“Nhóc con, có xuống địa ngục cũng đừng có trách mấy anh”
Trong đó có một tên lưu manh nhe rãng cười một tiếng, nẩm chặt thanh đao rồi lao nhanh về phía Trần Ngao, mũi đao sắc nhọn mạnh mẽ lao nhanh về phía Trần Ngao, mục đích đâm vào những chồ trọng yếu.
Trong chớp mắt, mũi đao lạnh lẽo đã tiến đến trước mặt Trần Ngao, tên lưu manh lập tức nở nụ cười tàn nhẩn, giống như hắn đã nhìn thấy cảnh Trần Ngao bị đâm trúng máu bắn ra xa năm bước vặy.
“Phanh…”
Nhưng mà chỉ sau một cái chớp mắt, tên lưu manh trước đó trên mặt còn nở nụ cười hả hê tàn nhẫn đã bị đánh bay ra bên ngoài, cá người nặng nề nện vào thân cây, lưu lại một cái lổ khuyết hình người, khiến cho những tên côn đồ còn lại không nhịn được ngơ ngác.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ như một vệt sáng xẹt qua, thậm chí bọn họ còn không kịp thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Tên nhãi này có chút bản lĩnh, mọi người cùng nhau xông lén.”
Tên thiếu niên tóc vàng Anh Lượng phản ứng lại đầu tiên, giọng nói vừa dứt, những tên còn lại cũng phản ứng kịp, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi tất cá đồng loạt ra tay.
Phanh phanh phanh phanh…
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, lần lượt từng người tửng người đều bị đánh bay ngược ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, cơ thế co ro lại giống như con tòm bị luộc chín, liên tục rên rỉ.
“Hự hự..”
“Chuyện này… Làm sao có thể?”
Con ngươi tên thiếu niên tóc vàng co lại, không dám tin những chuyện đang diễn ra là do Trần Ngao làm, đáy lòng lạnh buốt, vừa định chạy đi thì liền cảm giác được yết hầu hắn bị xiết chặt, một cánh tay vươn đến vồ lấy hằn giống như vồ gà, rồi nhấc bổng hắn lên.
“Mày, mày… Rốt cuộc mày là ai?” Tẽn thiếu niên tóc vàng cố hết sức nói, trong lòng tràn đầy sợ hãi, hối hận đến phát điên. Nếu như sớm biết Trân Ngao lợi hại như vậy thì đừng nói là trâ cho hắn một trăm vạn, cho dù là một ngàn vạn hắn cũng không dám ra tay.
“Anh không xứng biết, tòi cho anh ba giây, nói ra nqười chủ mưu phía sau. hoăc là… chết!”