NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiên Y Tiêu Dao - Chương 26 Bị lừa

  1. Home
  2. Thiên Y Tiêu Dao
  3. Chương 26 Bị lừa
Prev
Next

Chương 26: Bị lừa
Không gian im phăng phẩc.
Cả hai người cứng đờ, ngơ ngác đứng nhìn nhau trong giây lát, không khí như ngưng đọng lại, chỉ biết đứng đó nhìn nhau.
“Phanh…”
Vài giây sau, Nam Gia Hi mới kịp phản ứng lại, đóng sầm cửa lại rồi như một con thỏ nhỏ sợ hãi bỏ chạy, chỉ còn để lại tiếng bước chân vội vã.
“Cái này…”
Khóe miệng Trần Ngao khẽ giật giặt, cúi đầu xuống liếc nhìn tiểu Trần Ngao đang ủ rũ, trong lòng nhưcó hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại vậy. Lúc này anh chỉ muốn tìm trên mặt đất có cái hố nào đế chui xuống không. Tất cả những suy nghĩ đăc ý trước đều bị quét sạch sành sanh.
Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vặy? Tại sao cò ấy lại xuất hiện ở đây, lại còn đúng vào lúc mình đang khỏa thân nữa.
Đây là quả báo của anh sao? Lúc anh mở mắt thần đã nhìn sạch sành sanh thân thế của Nam Gia Hi, hiện tại đến lượt anh bị cò ấy nhìn thấy.
Chuyện này, cũng quá sòng phẳng rồi đi!
Ý nghĩ muốn chết lại xuất hiện trong đầu….
“Gia Hỉ, Trần Ngao đâu?
Trong phòng khách, Trương Lệ đế ly trà xuống bàn, nhìn thấy Nam Gia Hỉ hấp tấp chạy vội ra liền hỏi: “Đứa nhỏ này cũng thật là, nâng đã chiếu đến mòng rồi mà làm sao vần chưa chịu dậy.”
“Chuyện này… Dì à, cháu còn có việc phải làm, nếu không còn gì nữa cháu xin về trước nha.”
Hai mắt Nam Gia Hỉ lóe lèn, cô vừa nói mặt vừa chuyển đỏ bừng, tim đập nhanh như có con nai con chạy trong đó, hình ảnh vừa thấy lúc nãy lại hiện lèn trong đau, cò vội vã vừa nói vừa muốn rời đi.
Trương Lệ nhìn thấy như thế liền lo lắng, nhanh chóng đi đến ngãn cò lại:
“Gia Hi, cháu đã vất vả đến đây một chuyến rồi, mau ngồi xuống đi, để dì đi gọi thằng nhóc đó dậy.”
“Thật sự không được đâu dì ơi, cháu còn có việc phải đi…”
Cò vừa nói xong, thì Trần Ngao với sằc mặt u ám từ trẽn lầu đi xuống, Trương Lệ nhìn thấy liền lập tức nghiêm mặt quở trách: “Thằng nhắc này, bây giờ đã là mấy giờ rồi còn không chịu dặy, phải đế mẹ nhờ Gia Hi lẽn kêu con dậy.”
“Con mau tiễn Gia Hi đi…”
Bà vừa nói xong, không đế Trần Ngao kịp từ chối liền đẩy đấy anh ra ngoài.
Thấy ánh mắt Trần Ngao nhìn về phía Gia Hi, đáy mắt cô lóe lẽn, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, vội vàng vùi đau vào ngực.
Rõ ràng hòm nay Nam Gia Hi đã tốn tâm tư vào cách ăn mặc của mình, mái tóc gọn sóng màu vàng nhạt khiến cho khuôn mặt trẻ con của cô càng thêm trở nên đặc biệt đáng yêu, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú rất quyến rũ, trên khuôn mặt thanh tú này còn có thêm hai má lúm đồng tiền. Hôm nay cò mặc một chiếc váy trắng hồng òm sát vào cơ thế mềm mại, càng phác họa rõ nét hơn dáng người người hình chữ s hoàn mỹ, vòng eo thon thon chỉ bằng một cái nắm tay, cổ áo hình chữ V để lộ ra làn da trắng ngần của cò ngoài không khí, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một cái khe sâu hút.
Không chỉ có như vậy, hai chân của cò cũng cô cùng thon dài, được bảo vệ sau chiếc tất màu da mỏng, chẩng những thế, trên bàn chân bé nhỏ mang một đòi gót màu trắng trông rất bóng bấy đáng yêu, đến mức khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay ra chạm vào nó.
“Tòi đến gặp dì, ừm… Tòi đến gọi anh mà không báo trước, thật xin lỗi.” Khi hai người bọn họ đi ra ngoài, Nam Gia Hi là người đau tiên phá vỡ không khí ngượng ngùng.
“ừ, không sao đâu, coi như hòa nhau thòi.” Trần Ngao theo bản năng trả lời, dù sao trước đây anh cũng đã nhìn thấy hết của Nam Gia Hi rồi.
“Hả?”
Nam Gia Hi bối rối và cũng không hiểu Trần Ngao đang nói cái gì.
“Đúng rồi, Nam tiếu thư, cô đang cầm cái hộp gì vậy?” Trần Ngao khòng trả lời cò mà nhìn về phía cái hộp gỗ Nam Gia Hi đang cầm, cái hộp này nhìn cũng rất tinh xảo.
“Sắp đến sinh nhật của ông nội rồi. õng nội rất thích đồ cổ nên tỏi đã đến phố đồ cố gần đây chọn một món làm quà sinh nhật cho õng.” Nói xong, Nam Gia Hi liền mở hộp ra, bên trong là một chiếc chén sứ lớn cỡ bằng lòng bàn tay, trông giống như một chiếc bát sứ cũ.
“Chén sứ dân gian của nhà Tống?” Trần Ngao buột miệng nói.
“Ó, Trần tiên sinh cũng có nghiên cứu về đồ cô’ à?” Vẻ mặt Nam Gia Hi kinh ngạc, cò đã chứng kiến qua y thuật cao siêu của Trần Ngao, nhưng không ngờ rẳng anh cũng có nghiên cứu về đô cố.
“ừ, trước đây tỏi cũng có độc qua chút kiến thức, nên cũng biết một ít.” Trần Ngao khiêm tốn nói, quả thật trước đó anh cũng từng xem qua chút nghiên cứu về đồ cổ, cũng chỉ biết chút ít về nó, nhưng khi vừa nhìn thấy cái chén sứ này, anh mở mắt thần ra, liền thật sự nhìn thấy tuổi tác của chén sứ này, “Tuy nhiên, cái chén sứ này của cò có vấn đe.”
“Hả? Có vấn đề gì vậy?” Nam Gia Hi lập tức trờ nên căng thắng.
“Cái chén sứ này chắc chắn có từ thời nhà Tống, nhưng phần đáy chén đã bị người ta sửa lại. Tuy nhiên, người thợ sửa cũng rất thòng minh, óng ấy đã sửa nó khớp theo đường nét vốn có của cái chén, khiến cho người khác rất khó phát hiện ra.” Trần Ngao cầm cái chén lên và nói.
Anh dùng ngón tay chỉ vào phần đáy chén, rồi khẽ cào cào mấy lần, quá nhiên có một ít bột phấn bị cạo ra, lộ ra một vết nứt, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết sửa chữa.
“Tên nói dối này.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Gia Hi lộ ra vẻ tức giận: “Tòi lập tức đi tìm ông ta.”
Sau đó cò đi thẳng về hướng phô’ đồ cố.
Tại phố đồ cổ, trong một cửa hàng nhỏ.
“Óng chủ, cái chén này rõ ràng đã được người khác sửa chữa, thế nhưng ông lại đem ra lừa tôi, ông mau trả tiền lại cho tôi.”
Nam Gia Hi đặt cái chén mà cò đã mua trước đó lên quầy, tức giận nói. Cô vốn là muốn mua một món đồ cố tốt đế chúc mừng sinh nhặt ông nội, nhưng bây giờ cò lại bị lửa, may mắn gặp được Trần Ngao, nếu không thì cò sẽ rất mất mặt khi đem cái chén này tặng cho ông nội.
Nghe cỏ nói vậy, sau quầy có một ông già với chòm râu dê trợn tròn mắt nhìn cò, trong đáy mắt hiện lên tia ranh mãnh, cười khúc khích:
“Cò bé, cò nói sai rồi, món này là do cò tự mình chọn lấy, là do cò đã chọn sai, sao lại đổ lồi là tại tòi được?”
“Hơn nữa, giới đồ cố cũng có nguyên tắc của giới đồ cố. Một khi đã mua thì không được trá lại hay đổi hàng, nên không có lý do gì đế hoàn tiền lại cả.”
“Ông…”
Nghe được những lời vỏ liêm sỉ từ chỗ của õng chủ, Nam Gia Hi vò cùng tức giận, lúc cô mua thì nói các loại cam đoan chắc chằn với cô rằng đây chính thật là đồ cố từ đời nhà Tống, hiện tại ỏng ta lại lấy lý do khác đế tử chối, đây không phái là chiêu trò lừa gạt của òng ta sao?
“Này, cò bé ngốc này, đã không phân biệt được thật giả mà cũng dám đến mua đồ cố.”
“Đúng vậy, cho dù là cao thủ đến đây xem, thì cũng chỉ có thể nhận thua.”
“Ai mà không biết óng chỉ Ngô của cửa hàng Ngô Lão Khang này, mười món đồ trong tay ông ta thì đã hết chín món là đồ giả. Lần trước lần có một cô bé bị lừa, cuối cùng đành phải nhận thua.”
Động tĩnh ở bên này rất nhanh đã thu hút rất nhiều người đến xem, tất câ đều chỉ vào Nam Gia Hi, hả hé trước sự xui xẻo của người khác.
Lão Ngô này nổi tiếng là người lừa đảo ở phố dồ cổ, các chuyên gia đến dây đều phải lầc đầu.
“ông…”
Nghe được những lời nhận xét từ những người xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Gia Hi bởi tức giận mà đỏ bừng, cỏ muốn lý luận thêm nữa nhưng lại bị Trần Ngao ngăn lại:
“Quên đi, như ông ấy nói, đồ là mua rồi không được trả lại. Nếu dùng không được thì chúng ta lại chọn thêm một món khác tặng ông nội cò đi.”
“Này, bạn trai của có đúng thật là tinh tế, nếu món này không vừa ý cỏ, cò có thế chọn mua thêm món khác nha. Nói không chừng cái tiếp theo cò chọn lại được món tốt hơn thì sao?” Vẻ mặt lão Ngô tươi cười niềm nở, đòi mắt bé như hạt đậu xanh láo liên, không biết lại nghĩ ra cái ý xấu gì nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Gia Hi vẫn còn đỏ bừng vì tức giận, cô trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta, nhưng chỉ có thế bất đắc dĩ nó: “Nhưng tôi chỉ còn có năm ngàn tệ.”
Trước đó cõ đã bị ông già xấu xa này lừa hết số tiền mà cò vất vả tiết kiệm được, bây giờ muốn mua đồ cố giả với giá nám ngàn tệ còn không đủ chứ nói gì đến đồ cố thật.
Nghĩ đến đây, cõ lại càng cảm thấy tức giận hơn…
ông già này thật là quá xấu xa.
“Đủ mua rồi!”
Tuy nhiên Trân Ngao lại mỉm cười, liếc nhìn mấy món đồ cổ để trên kệ bên cạnh nói với õng chủ: “Tòi muốn mua hai món đó”
“Hai món này?”
Lão Ngô sửng sốt nhìn hai món đồ được Trần Ngao chỉ vào, một món là đồ sứ hình rồng, trong miệng ngậm một viên ngọc rồng trông như thật, món còn lại là một cuộn giấy.
“Trần Ngao, hai món này nhìn sơ qua đã biết là đồ giả, đừng mua.” Nam Gia Hi lo lắng nói, tuy rằng cô không phải là người chuyên nghiệp, nhưng cô cũng có thế nhìn ra hai món đồ mà Trần Ngao chọn đều là đồ mới, không có khả đó là đồ cố, còn không bằng cái chén nửa thật nửa giả lần trước nữa.
“Nam tiểu thư, tặng quà không quan trọng ở giá tiền mà là ở sự chu đáo. Chí cần là đồ của cỏ tặng, nhất định ông nội cò sẽ thích.” Trần Ngao cười nói.
“Chàng trai trẻ này nói rất đúng, tuy rằng bức tranh “Thu Sơn Đồ” này chỉ là bản sao chép nhưng lại được chế tác tinh xảo, có thể so sánh với bản gốc, nó hoàn toàn xứng đáng với giá bốn ngàn tệ, còn khối rồng phun châu này càng ghê gớm hơn nữa, cô nhìn tay nghề chế tác của nó mà xem, quả thật rất đáng ba ngàn tệ, đúng là đã nhặt được món hời mà.” Lão Ngô nói khoác xong mặt mày hớn hở, nhiệt huyết nói đến nước bọt bay tứ tung, đám người hóng chuyện bèn ngoài nhao nhao ném cho ông ta ánh mắt khinh thường, là hai món đồ giả mà được ông ta khen ngợi hết lời.
“Chàng trai, chúng ta tính như vậy đi. Hai món này tổng cộng là bảy ngàn tệ, tòi sẽ giảm giá xuống cho cậu, tính cho cậu nãm ngàn tệ thôi.” Lão Ngô nhanh chóng đem đo lấy xuống, như sợ Trần Ngao đối ý liền làm một mạch ra phiếu xong thu tiền trong một lần.
Gặp được kẻ ngốc như thế này, không làm thịt thì ông đây chính là đồ ngốc.
“Cảm ơn õng chủ rất nhiều.” Trần Ngao mỉm cười nói, khiến Lão Ngõ hơi cảm thấy xấu hổ, ông ta đã từng gặp qua nhiều người ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ gặp qua người ngu ngốc như vậy.
“Trân Ngao, sao anh lại ngốc như vậy…” Nam Gia Hi nhìn anh chỉ có thể lắc đau, cô sắp bị Trần Ngao làm cho tức chết, sao lại có người tự dàng lên đến tận cửa đế người ta làm thịt chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Gia Hi, Trần Ngao khẽ mỉm cười: “Nếu hai món này là đố cô’ thât thì sao?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 26 Bị lừa"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Cao Thủ Chiến Hồn
Cao Thủ Chiến Hồn
Tháng 4 21, 2022
giot-tinh-ly-nha-ham-duong-kieu-full
Giọt Tình – Lý Nhã Hàm, Đường Kiêu Full
Tháng 10 24, 2021
đỉnh cấp shipper
Siêu Cấp Shipper
Tháng 1 8, 2023
ngon-song-tinh-yeu-doc-truyen-full
Ngọn Sóng Tình Yêu – Đọc Truyện Full
Tháng 10 25, 2021
Tags:
#Bác sĩ, #Đô thị, #Lột xác
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com