Thiên Y Tiêu Dao - Chương 27 Thu Sơn Đồ
Chương 27: Thu Sơn Đồ
Đồ cố thật?
Nghe lời nói này của Trần Ngao, Nam Gia Hi càng không biết phải nói gì thêm nữa, tổng cộng giá trị của hai món này chỉ có năm ngàn tệ. Món cỏ mua có giá trị đến hai mươi ngàn tệ là đồ cổ giả, không lẽ món đồ giá trị nám ngàn tệ lại là đồ cổ thật?
Sự khác biệt này cũng quá khó tin như một giấc mơ vậy.
“Chuyện này, chàng trai trẻ à, người ngốc thì tôi gặp rồi, nhưng tỏi chưa từng thấy có người ngu ngốc như cậu đó. Bạn gái cậu đã bị Lão Ngô làm thịt một lần rồi, sao cậu còn tự mình đưa đến cửa để ông ta làm thịt thêm rân nữa chứ? Mặc dù bức “Thu Sơn đồ” này được bắt chước rất giống thật, nhưng dù sao đồ giả vần là đồ giả, nó đáng giá nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ngàn tệ, còn món rồng phun châu kia cũng chỉ là một món đồ thủ còng hiện đại,
đều là đồ bỏ đi thôi.”
Một người đàn ông trung niên ở bén cạnh không nhịn được nữa mà thở dài một hơi rồi nói.
Mỗi ngày đều có những kẻ ngốc, nhưng người ngu ngốc như thế này thì đây là rân đau tiên òng nhìn thấy.
“Chàng trai trẻ, quy định ở chỗ tôi là hàng đã mua rồi thì không thế đối hoặc trả lại.” Lão Ngô cũng sợ Trần Ngao sẽ hối hận đổi ý nên vội vàng nói.
“Ông không hối hận là được!” Trân Ngao lại cười một tiếng.
Nghe anh nói vậy, Lão Ngỏ cười khinh thường, vỗ vỗ ngực tự hứa: “Cậu đừng lo lằng, tòi nhất định sẽ không hối hặn.”
Chỉ là hai món đồ giả thòi, đồ đệ của ỏng ta nhìn nhầm nên mua vào, õng ta còn đang lo lâng khòng bán được thì làm sao có thế hối hận chứ?
“Haizz, chàng trai ngốc này, quả thật là bị người ta bán còn giúp người bán đếm tiền mà.”
“Nhưng mà, một cô gái ngốc, một chàng trai ngốc, đúng là một cặp xứng đòi nha.”
“Lão Ngò lừa gạt người khác cũng khòng chút nương tay, lửa gạt câ vợ lần chồng của người ta luôn một thể.”
Trong nhất thời, rất nhiều người xung quanh chỉ vào hai người bọn họ, lăc dầu hết lần này đến lần khác, tất cả đều cho rằng Trần Ngao đang bị Lão Ngô lừa gạt.
Gương mặt xinh xắn của Nam Gia Hi đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, hiện tại cò cảm thấy vò cùng xấu hố, đành thở dài: “Trần Ngao, cảm ơn lòng tốt của anh, tòi sẽ chuyến tiền lại cho anh, tôi sẽ tìm thêm một món quà khác.”
Cò biết điều kiện gia đình của Trần Ngao rất khó khãn, nơi ở hiện tại của anh cũng là do bà Dương cho anh mượn, vì vậy đương nhiên lần này cô không thể cứ đế Trần Ngao trả tiền được.
“Không cần đâu, trước đây cò giúp tôi chãm sóc mẹ tòi, vì vậy hai món này là tỏi tặng cho cò.” Trần Ngao mỉm cười, sau đó vươn tay lấy bức tranh ra, rồi ở trước mặt mọi người dùng sức kéo mạnh một cái, lặp tức tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, bức tranh liền bị xé toạc.
“Đây, không phải chàng trai này biết mình bị lừa nên tức giận xé rách bức tranh chú?”
“Tôi nói này chàng trai trẻ, coi như là bị lừa gạt thì cũng không cần trút giận lên bức tranh chú?”
“Đúng vậy, nếu hiện tại đem đi bán lại, nói không chừng còn có thể lấy lại vốn khoảng mấy trăm tệ, bao nhiêu cũng là tiền sao lại không tận dụng?
Nhìn thấy bức tranh bị Trần Ngao xé toạc ra, lập tức có người trào phúng nói, còn dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc nhìn anh.
Đã gặp qua người ngốc, nhưng chưa gặp qua người nào ngốc như vậy, dùng tiền mua đồ, khi đồ đến tay rồi thì lại xé rách tan tành.
“Chàng trai trẻ, coi như cậu không thích, thì dù sau nó cũng do cậu tốn năm ngàn tệ mua được, cậu làm như vậy không phải là quá ngốc….” Lão Ngõ đã lừa gạt được người khác rồi hiện tại cũng trêu túc, chàm chọc nói, nhưng lời còn chưa nói hết, giọng nói lập tức im bặt, hai mẩt òng ta mở to tròn xoe nhìn chằm chầm vào Trần Ngao.
Chỉ thấy Trần Ngao từ trong bức tranh bj xé tan thành đang cẩn thận từng li từng tí rút ra một trang giấy, trang giấy bên trong có chút ố vàng, hiến nhiên nó đã có tuổi thọ nhiều nãm, phía trén trang giấy còn vẽ cảnh sòng nước, nhìn kỹ lại, thế mà lại giống y như đúc với bức tranh giả lúc nãy.
“Đây là… bức “Thu Sơn Đồ” thật!”
Không biết ai la lên một tiếng, tất cả mọi người lập tức bừng tỉnh, từng ánh mắt không tin được lần lượt rơi lên người Trần Ngao, giống như nhìn thấy ma vậy.
“Làm sao có thế, đây thực sự là “Thu Sơn Đồ” của Quách Hi?”
“Trong bức tranh kia lại còn cất giấu một bức tranh khác sao?”
“Trời ơi, chất lượng này không thể sai
được, nhất định là tác phẩm “Thu Sơn Đồ” thật.”
Trong chốc lát, không khí trong tiệm đồ lập tức bùng nổ, hầu như tất cả mọi người đang vây xem xung quanh đều khỏng tin được há hốc mồm, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào bức “Thu Sơn Đồ” trên tay Trần Ngao.
“Cái này, cái này sao có thế được?”
Lão Ngò khiếp sợ đến mức tay run rấy, ly trà đang cầm trên tay rơi xuống đất vang lên tiếng “keng”, nhưng õng ta vẩn không nhận ra, đôi mắt trợn tròn như sằp rớt ra, ỏng ta nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay Trần Ngao lấm bấm:
“Không thế, không thế nào, tôi đã kiểm tra rất kỹ, sao có thể nhìn nhầm được chứ?”
Ông ta sắp phát điên rồi, hai tay vò đau thành ố gà, làm thế nào cũng không thế hiếu được sao ông ta ra giá nãm ngàn tệ bán đi một bức tranh giả, vậy mà bên trong lại còn giấu thêm một bức tranh thật.
Nam Gia Hi cũng kinh ngạc đến há hốc mồm thành chữ “o”, đủ để nhét lọt một cái trứng gà vào, đỏi mắt to tròn chớp chớp, bỗng nhiên cỏ nhớ đến lúc này chỉ trong nháy mắt Trần Ngao đã nhìn ra được cái chén sứ của cô có vấn đề, chẳng lẽ từ sớm anh ta đã phát hiện ra bí mật được ấn giấu bén trong bức tranh giả này?
“Chàng trai trẻ, có thế phiền cậu đem bức tranh cho tôi nhìn một chút không?”
Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến, trong khoảnh khắc, đám đông tách ra chừa một đường cho một ông lão với bộ râu xám bước ra, tay run run vì phấn khích.
“Là õng ấy, giám bảo đại sư Phương Hạc.”
“Đúng rồi, chính là Phương lão, tòi đã thấy ông ấy trên Tivi.”
Ngay khi ông lão vừa xuất hiện, rất nhiều người đều kinh ngạc, phái biết rằng Phương Hạc là một bậc thầy giám báo nổi tiếng ờ thành phố Tùng Sơn, không biết có bao nhiêu bảo vặt lưu lạc trong dán gian nhờ qua tay òng mà tỏa sáng, nhưng không ngờ rằng ngay cả ông cũng bị dọa sốc như vậy.
“Xin mời.” Trần Ngao khẽ mỉm cười, đưa “Thu Sơn đồ” cho óng lão.
Phương lão run run cầm lấy bức tranh xem kỹ, Lão Ngò ở bên cạnh trong lòng thầm cều nguyện, hy vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng trong giây tiếp theo, lời nói của Phương lão khiến cho ông ta hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
“Đẹp, quá đẹp, không ngờ cả đời này lão vẫn có cơ hội nhìn thấy bức “Thu Sơn đồ” đẹp như này…”
Lão Phương hưng phấn đến mức nói chuyện không mạch lạc, nhìn Trần Ngao cầu xin: “Chàng trai trẻ, tôi sẽ trả cậu hai ngàn vạn mua lại bức tranh này, cậu nghĩ sao?”
Hít!!!
Lời vừa nói ra, xung quanh đột nhiên vang lén tiếng hít thở, vỏ số anh mât kinh ngạc và đố kỵ rơi vào trên người Trần Ngao.
Hai ngàn vạn!
Đây là một số tiền rất lớn, ngay cả nhân vật lớn như Phương lão cũng sẵn sàng bỏ ra cái giá cao ngất trời như vậy, chắc chắn khẳng định bức “Thu Sơn đồ” này là bút tích chân chính của Quách Hi.
Điều khiến mọi người sợ hãi hơn nữa là Trần Ngao chỉ bỏ ra năm ngàn tệ đế mua bức tranh này…
Vận may này cũng quá là may mắn rồi.
Phanh…
Lão Ngò đang đứng bèn cạnh nghe vậy liền ngồi bịch xuống ghế, cả người nhịn không được run rấy, òng ta tự tát mình hi cái, vò cùng hối hận, cả đời này của ông ta chuyên đi lừa gạt người khác, không nghĩ đến cũng có ngày sẽ té ngã ở đây.
Bên trong một bức tranh giả thế nhưng lại cất giấu một bức tranh thật, đây đúng là gặp quỷ mà.
“Thật xin lổi, lão tiên sinh, bức tranh này tòi đã hứa tặng cho bạn của tòi rồi, đương nhiên bây giờ cũng không thể đổi ý được.”
Nhưng mà, Trần Ngao lại mỉm cười, nhận lại bức tranh rồi đưa nó cho Nam Gia Hi, lúc này cô mới phản ứng lại, lắp ba lằp bằp mở miệng nói: “Trần, Trần Ngao, món quà này quá quý giá, tòi không thể nhận được.”
Hai ngàn vạn, đồ vật vò cùng quý giá như thế này quả thật cô không có mặt mũi nhận lấy, huống chi vừa rồi cò còn cảm thấy Trần Ngao ngu ngốc, nhớ tới liền cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đồ vật có giá nhưng ân tình thì vò giá, lúc trước cô chăm sóc mẹ tỏi giúp tôi, nên cò cứ nhận lấy đi. Hơn nữa không phải sinh nhật của ông nội cô sắp đến rồi, mà cô cũng đang thiếu một món quà sao?” Trân Ngao kiên trì thuyết phục, trực tiếp nhét bức tranh vào tay Nam Gia Hi.
“Cái này…” Nam Gia Hi đỏ bừng mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ân tình vô giá, chàng trai trẻ nói hay lắm, không nghĩ đến chàng trai trẻ chẳng những là người tinh mắt mà còn là người có tình có nghĩa.” Phương lão ở bên cạnh cảm khái thở dài nói, ánh mắt tán thưởng nhìn Trần Ngao.
“Thế nhưng mà….” Nam Gia Hi vẫn không có ý nhận quà, vừa muốn mờ miệng từ chối liền bị Trần Ngao đánh gãy.
“Không nhưng nhi gì hết, chỉ là một bức tranh mà thòi, còn nữa, không phải tôi vẫn còn một bảo bối sao.”
Vừa dứt lời, đám đòng xung quanh lập tức khẽ giật mình, ánh mắt không tự chủ đố dồn về khối mỹ nghệ rồng phun châu kia.
Chẳnq lẽ, đâv cũnq là đồ thât?