Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 20
Ông cụ Thu đưa ra đề nghị này, đương nhiên sẽ bị vô số người phản đối và oán trách, đặc biệt là gia đình Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh phản đối ác liệt nhất. Nhưng ông cụ Thu gạt đi, vẫn kiên quyết muốn đưa Thu Mộc Trân trở về.
“Bỏ đi, đều là người một nhà, đừng tính toán với nó nữa, cứ để nó về đi”.
“Không nhắc chuyện này nữa, nào, mọi người kính Văn Phi một ly. Lần này nhà họ Thu ta tai qua nạn khỏi đều là nhờ Văn Phi giúp xoay chuyển tình thế”.
Người nhà họ Thu thi nhau cụng ly, kính rượu Văn Phi.
Sở Văn Phi cũng nhiệt tình không kém, nhận rượu chúc của mọi người, bên ngoài vô cùng phong độ còn bên trong thì cực kì sung sướng.
Má nó, cái cảm giác này, đúng là đã thật!
Thế nhưng, không lâu sau, Thẩm Cửu Ức phái người tới đưa tin, đưa cho ông cụ Thu một tấm thiệp mời.
“Việc trước đây là do tôi dạy con không nghiêm, Thẩm Cửu Ức trong lòng vô cùng áy náy. Để thể hiện sự hối lỗi của mình, ba ngày sau, tôi và con trai xin mở tiệc để đích thân tạ tội với nhà họ Thu ở khách sạn Vân Cảnh. Đến lúc đó, xin mời cả cậu chủ Sở và cô chủ Thu hạ cố tới tham gia!”
Ký tên, Thẩm Cửu Ức!
“Ôi chao, Văn Phi lợi hại quá!”
“Ông chủ nhà họ Thẩm đích thân viết thư mời cháu tới dự buổi tiệc xin lỗi sao?”
Nhìn thấy tấm thiệp này, cả nhà họ Thu lại được một phen sôi sục. Mộc Thu Doanh thì phổng mũi khỏi phải nói.
Chồng tài giỏi như vậy, thân là vợ, đương nhiên cô ta cũng thơm lây.
Nhưng Sở Văn Phi khi nhìn thấy tấm thiệp này thì trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Theo lí mà nói, việc nhà họ Thẩm là do bố anh ta giải quyết, anh ta vốn không hề can dự vào chuyện này. Cứ coi như Thẩm Cửu Ức mời dự tiệc thì cũng phải mời bố anh ta chứ sao lại đi mời anh ta làm gì?
Hơn nữa, Thẩm Phi cũng đâu có gây sự gì với anh ta, càng không động tới Thu Mộc Doanh vợ anh ta. Thế thì tại sao Thẩm Cửu Ức này lại nói ông ta dạy con không nghiêm, lại còn muốn xin lỗi?
“Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ?”
Sở Văn Phi càng nghĩ càng cảm thấy kì quặc, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở Văn Phi nghĩ mãi không thông nên sau cùng quyết định không thèm nghĩ nữa.
Dù gì trong cả nhà họ Thu này cũng chỉ có mình anh ta họ Sở, Thẩm Cửu Ức lại muốn mời Sở tiên sinh. Ngoài anh ta ra thì còn ai vào đây được nữa?
“Thẩm Cửu Ức này cũng biết cách tạo quan hệ đấy”.
“Được rồi, về báo với giám đốc của cậu, ba ngày sau Sở tiên sinh sẽ đưa theo một số người thân thích tới tham dự”.
“Tôi hi vọng có thể thấy được thành ý của giám đốc Thẩm”.
Sở Văn Phi vờ như không mấy mặn mà, ánh mắt trịch thượng nhìn người đến đưa tin mà nói. Dáng vẻ phong độ đó lại khiến cho người nhà họ Thu lác mắt.
“Ôi khí chất này!”
“Không hổ là con cái nhà giàu, con cái nhà bình thường làm sao có phong độ như thế này được”.
Người nhà họ Thu lại thi nhau tán thưởng khiến Thu Mộc Doanh và Vương Xảo Ngọc miệng cười tươi như hoa.
Nhà họ Thu trước đây sóng gió bấp bênh nhưng giờ đây đã biến nguy thành an, cả nhà ai nấy đều mừng rỡ.
___________
___________
Còn Diệp Phong lúc này đương nhiên vẫn không biết công lao của mình bị Sở Văn Phi cướp mất. Có điều dù có biết đi chăng nữa thì anh cũng chẳng quan tâm.
Anh chẳng để tâm người nhà họ Thu nghĩ gì về mình, người anh quan tâm chỉ có mình Thu Mộc Trân mà thôi.
Tối qua nhận được tin Thu Mộc Trân được quay về công ty, cả nhà cô đều vô cùng mừng rỡ. Ông Ba còn đặc biệt khui nắp chai rượu quý từ năm 82 để chúc mừng con gái.
Trước đây Thu Mộc Trân bị ông cụ Thu đuổi ra khỏi gia tộc, đến giờ ông cụ vẫn chưa nói gì với cô. Nhưng chỉ riêng quyết định để cô quay lại công ty của ông cũng đã đủ để chứng minh ông không còn giận đứa cháu gái này như trước nữa.
“Mộc Trân, ông nội đã làm một số việc hơi quá đáng với con”.
“Nhưng thực ra trong lòng ông nội vẫn có đứa cháu gái là con. Cho nên, con đừng căm ghét ông nội”.
Trên bàn ăn, Thu Lỗi trầm giọng nói với con gái mình.
Thu Mộc Trân gật đầu thật mạnh, mắt hơi ửng đỏ đáp: “Con biết thưa bố”.
Thu Mộc Trân chưa bao giờ quên lúc còn nhỏ ông nội thương cô như thế nào. Có món gì ngon, thứ gì hay ông đều chỉ để phần cho cô. Nhưng tiếc rằng chỉ trong ba năm mà thái độ của ông đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Thu Mộc Trân không trách ông nội. Nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân cô thiếu sót.
“Được rồi, nói mấy chuyện đó làm gì? Hãy nói những chuyện vui đi. Đợi tháng này Mộc Trân có lương, chúng ta đi du lịch đi”, Hàn Lệ đổi chủ đề.
“Ha ha, được chứ!”, Thu Lỗi lập tức tiếp lời.
Ba người nhà họ đều vui vẻ, đặc biệt là Thu Mộc Trân đang cười tươi nhất. Hiện giờ ông nội đã tha thứ cho cô, gánh nặng trong lòng cô cũng theo đó mà được dỡ bỏ.
Cũng vào lúc đó, ba người nhà Thu Mộc Trân không để ý tới một bóng người đang yên lặng đứng ở cửa phòng đọc sách. Khuôn mặt với những đường nét thanh tú đang nở một nụ cười vui vẻ.
Tất cả nỗ lực của anh không phải chỉ để người con gái xinh đẹp trước mặt luôn được mỉm cười hay sao?
Đêm đó, có rất nhiều người mỉm cười.
Người nhà Thu Mộc Trân cười, người nhà Vương Xảo Ngọc cũng đang cười.
Toàn bộ người nhà họ Thu đều đang vui mừng vì tai qua nạn khỏi, họ cảm giác cuộc sống này thật tươi đẹp.
Thế nhưng bọn họ nào biết trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Chỉ là đang có người thay bọn họ gồng gánh tất cả.
Diệp Phong cũng không làm phiền bọn họ, một lát sau anh cũng quay lưng rời đi, bóng dáng cô đơn quay vào trong phòng đọc sách.
Nhiều năm như vậy, Diệp Phong vẫn luôn có thói quen ăn cơm tối xong sẽ ở trong phòng đọc sách cho đến tận đêm khuya.
Bao nhiêu lâu nay luôn là như vậy.
Có nhiều khi mỏi mệt, Diệp Phong sẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lẫn trong màu đen của màn đêm là những ánh đèn đường le lói giống như những đốm lửa nhỏ chập chờn bị làn gió đêm thổi bay, nhỏ bé và yếu ớt.
Nhưng Diệp Phong tin rằng ắt sẽ có một ngày những đốm sáng lẻ loi đó sẽ trở nên rực rỡ như những ngọn lửa lớn.
“Sớm thôi, tôi sẽ khiến nhà họ Sở các người phải trả gấp đôi những gì các người nợ tôi và mẹ tôi!”
Ánh mắt Diệp Phong đầy kiên định, siết chặt nắm đấm.
Ngày hôm sau.
Thu Mộc Trân đã đi làm từ sáng sớm. Khu mà cô và Diệp Phong sống cách công ty rất gần, lại còn có xe bus đến tận nơi. Mặc dù chức vụ của Thu Mộc Trân ở công ty là giám đốc, nhưng vì muốn tiết kiệm nên ngày nào cô cũng ngồi xe bus đi làm.
Không còn cách nào khác, một khi đã nghèo thì khổ sở trăm bề. Một mình cô gồng gánh cả nhà bốn miệng ăn, nếu không tiết kiệm thì không được.
Những điều đó Diệp Phong đều nhìn thấy và cảm thấy rất đau lòng.
“Xem ra, nên lấy chút tiền để mua cho Mộc Trân một chiếc xe”, nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Thu Mộc Trân đang chen chúc ở trạm xe bus, Diệp Phong thầm tính toán trong lòng.
Còn về chiếc Maserati lần trước thì sớm đã bị người nhà chú Tư kéo đi mất rồi. Người nhà họ Thu đều tưởng rằng đó là sính lễ mà Sở Văn Phi tặng cho Thu Mộc Doanh nên anh cũng không tiện đòi lại.