Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 22
Lúc này Vương Vũ cũng vênh váo hất cằm, tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cảm giác hơn người lại tăng vùn vụt.
“Diệp tiên sinh, mong anh đừng để bụng. Người quyền quý có cách sống của họ, người nghèo khó cũng có cách sống của riêng mình. Anh muốn rút bao nhiêu tiền ạ, tôi sẽ rút giúp anh. Anh yên tâm, dù là một trăm hay hai trăm tệ, ngân hàng cũng sẽ rút cho anh ạ”. Không cười nhạo Diệp Phong như những kẻ khác, Lý Hiểu Hồng vẫn nhẫn nại hỏi anh.
Diệp Phong không tỏ thái độ, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ngân hàng này hiện có bao nhiêu tiền?”
Lý Hiểu Hồng ngẩn người, không rõ vì sao Diệp Phong lại đột ngột hỏi câu này.
Có lẽ là do tò mò?
Lý Hiểu Hồng cũng không giấu giếm: “Thưa tiên sinh, bình thường ngân hàng nhỏ mỗi ngày sẽ có vài trăm nghìn tệ, ngân hàng lớn hơn một chút thì con số lên đến hàng triệu. Nhưng ngân hàng Hồng Kỳ của chúng tôi là ngân hàng cao cấp, mỗi ngày có khoảng hai mươi triệu tiền mặt ạ”.
“Được. Rút hết cho tôi”.
“Sao ạ?”, Lý Hiểu Hồng còn ngỡ mình nghe nhầm, vội hỏi lại lần nữa.
“Tôi nói, toàn bộ tiền mặt ở ngân hàng này, tôi rút hết!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa ném thẻ ngân hàng đánh “cạch” lên quầy. Chiếc thẻ màu đen, xung quanh có hoa văn vàng, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Khoảnh khắc chiếc thẻ ấy xuất hiện, ai nấy đều có cảm giác khí chất cao quý và bí ẩn cũng toát ra từ đấy.
“Đây… đây là?”
“Thẻ đen viền vàng?”
“Đây là thẻ đen vàng, loại thẻ tín dụng cao cấp nhất của ngân hàng Hồng Kỳ?”, một nhân viên kỳ cựu hiểu biết nhiều trong ngân hàng thất thanh kêu lên.
Gì cơ?
Thẻ tín dụng cao cấp nhất?
Thẻ đen vàng?
Trong tích tắc, cả ngân hàng chìm trong sự im lặng chết chóc, không khí gần như ngưng đọng.
“Chuyện… chuyện… chuyện này, làm sao có thể chứ?”
“Tên nghèo khổ này làm sao lại có thẻ đen vàng?”, Vương Vũ cũng sững sờ, trong lòng khẽ run lên.
Vương Vũ đã giao dịch với ngân hàng Hồng Kỳ nhiều năm. Dĩ nhiên là hắn hiểu chiếc thẻ đen vàng này tượng trưng cho điều gì. Theo hắn được biết, chỉ có không quá hai người sở hữu thẻ đen vàng của Hồng Kỳ ở Hoa Hạ này, một trong số đó chính là Lý Gia Thành – nhân vật từng là người giàu nhất đảo Hồng Kông.
Chiếc thẻ này không chỉ tượng trưng cho sự giàu có, mà còn là sự chứng nhận về quyền thế và địa vị.
Vương Vũ còn chưa đủ yêu cầu để xin làm thẻ này, thanh niên nghèo hèn kia sao lại sở hữu được nó cơ chứ?
“Giả. Chắc chắn thẻ đấy là giả!”
“Ha ha”.
“Tên nhà quê này thèm tiền đến mức điên rồi, dám làm giả cả thẻ đen vàng của ngân hàng chúng tôi?”
“Anh đợi đấy. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát. Cứ chờ ngồi tù đi”, tất nhiên là Vương Khải Văn không tin một kẻ nghèo xác xơ như Diệp Phong lại sở hữu chiếc thẻ đen vàng đầy quyền lực ấy. Cô ta lập tức cho rằng anh đã làm giả thẻ.
Lúc này Vương Vũ mới thở phào, hắn cũng có suy nghĩ tương tự.
Chắc hẳn tên nghèo khổ này vì bị sỉ nhục nên mới thẹn quá hóa giận, lấy tấm thẻ này ra để tỏ vẻ giàu có.
Để hắn xem xem, lát nữa Diệp Phong sẽ làm thế nào đây?
“Tiểu Văn à, đừng báo cảnh sát. Biết đâu người ta thuộc giới siêu giàu mà giấu thì sao? Cứ cho quẹt thẻ đi, cho anh ta một cơ hội ra oai đấy”, Vương Vũ cười mỉa. Ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc qua giọng điệu của hắn.
Đương nhiên, Vương Khải Văn sẽ không làm trái ý Vương Vũ. Cô ta lập tức cười hùa: “Sếp Vương nói chí phải. Giả vờ giàu có hay thật sự là tên ngốc, chúng ta kiểm tra một tí là biết ngay”.
“Tên nghèo kia, sao hả, dám thử không?”
“Có gì mà không dám?”, năm lần bảy lượt bị họ lăng nhục khiến Diệp Phong cũng trở nên tức giận. Anh không nhiều lời, đặt thẻ lên quầy, để họ kiểm tra, để họ nhìn thấy.
Cứ đợi đấy, Diệp Phong này sẽ vả vỡ mặt chó của các người!
“Diệp tiên sinh, đừng bị họ lừa”.
“Bọn họ chỉ muốn làm xấu mặt anh thôi”.
“Anh mau đi đi, nếu không là chị Văn gọi cảnh sát bắt anh thật đấy”.
“Dù anh có muốn chứng minh bản thân thì cũng đừng vội vàng làm bây giờ. Năm mươi năm sau, khi anh đã công thành danh toại rồi thì trở lại đây cũng không muộn mà? Tôi tin chắc là đến lúc ấy, những người đã từng khinh thường Diệp tiên sinh đều sẽ bị anh giẫm dưới chân”.
Nhác thấy Diệp Phong muốn bước lên, Lý Hiểu Hồng ở đằng sau vội vã giữ anh lại. Cô ấy lắc đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ lo âu.
Quá rõ ràng, ngay cả Lý Hiểu Hồng cũng nghĩ thẻ của anh là giả. Thấy Diệp Phong làm vậy, cô ấy chỉ cho rằng do anh tuổi trẻ manh động và bồng bột mà thôi, trước sau gì cũng trở thành trò cười.
Suy cho cùng, liệu có ai trên thế giới này tin rằng, một thanh niên ở độ tuổi sinh viên như Diệp Phong có đủ tư cách sở hữu thẻ đen vàng của ngân hàng Hồng Kỳ cơ chứ?
Mấy lời khuyên Diệp Phong năm mươi năm sau sẽ thành công gì đấy của Lý Hiểu Hồng chỉ đơn thuần là an ủi anh thôi.
Muốn trở thành kẻ xuất sắc hơn người trên đời này làm sao lại giản đơn như thế được?
Đặc biệt là những kẻ nghèo hèn như họ, hơn chín mươi chín phần trăm trong số đó đã định sẵn phải chịu phận hèn mọn như vậy suốt đời. Diệp Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Thế mà Diệp Phong chỉ cười nhạt: “Năm mươi năm?”
“Tôi muốn giẫm đạp bọn họ, mà phải cần những năm mươi năm sao?”
“Hiện tại, bọn họ đã bị tôi giẫm dưới chân rồi!”
Diệp Phong cười khẩy. Đoạn, anh tiến lại, đưa thẻ đen trong tay cho một nhân viên ở quầy giao dịch.
“Vãi!”
“Tên nghèo này dám kiểm tra luôn à?”
“Cứ chờ ê mặt đi!”
“Để xem lát nữa anh ta xử trí ra sao?”
Đám người Vương Khải Văn cười nhạo, ánh mắt hướng về Diệp Phong như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Vương Vũ cũng ra chiều khinh bỉ: “Nhà quê thì vẫn mãi là nhà quê. Chỉ cần đầu nóng lên là làm mấy chuyện ngu xuẩn ngay”.
Ai nấy đều cười cợt Diệp Phong là kẻ ngốc nghếch vô tri. Họ đang chờ đợi khoảnh khắc Diệp Phong biến thành trò hề.
Nhân viên đã nhận thẻ từ anh và đặt thẻ lên máy đọc thẻ để kiểm tra. Chỉ một lát sau, âm thành ò è sắc bén đột ngột vang lên.
Tất cả mọi người ở ngân hàng đều run lên vì kinh ngạc.
Vào lúc này, ở hội trường tầng năm của ngân hàng Hồng Kỳ.
Mặc bộ trang phục công sở màu đen tinh tế tôn lên vóc dáng xinh đẹp, giám đốc Từ Lôi toát ra khí chất vô cùng quý phái. Tất lụa cao cấp ôm lấy đôi chân ngọc ngà thon dài, giày cao gót màu trắng bạc khiến người phụ nữ già dặn ấy thêm phần quyến rũ.
Giám đốc Từ Lôi đang tổ chức một cuộc họp dành cho ban lãnh đạo cấp cao của ngân hàng. Vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của cô đã khiến không ít người đàn ông ngồi dự mà bụng dưới hừng hực lửa nóng.
Sức hấp dẫn của bộ đồng phục cô đang mặc chính là một sự giày vò đối với rất nhiều người đàn ông lớn tuổi đang ở hội trường.
Tiếc thật, chẳng biết sau này thằng ranh nào sẽ có may mắn có được người phụ nữ ưu tú ấy.
Trong lúc mấy lão già kia đang than thở, điện thoại của Từ Lôi chợt reo lên. Tiếng chuông dồn dập ấy khiến Từ Lôi nhíu mày lại.