Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 27
“Bốn mươi nghìn tệ!”
…
“Bốn mươi lăm nghìn tệ!”, rất nhanh đã có người ra giá cao hơn, cũng là một cậu ấm đưa bạn gái tới xem đấu giá.
Mấy thứ đồ trang sức này đa số những cô gái trẻ đều rất thích.
“Năm mươi nghìn tệ!”
…
Vương Vũ cũng không phải dạng vừa, ra ngay cái giá sáu mươi nghìn tệ.
Tiếng hét giá ngày càng thưa dần.
“Thiến Thiến, em thấy sao? Chồng em đã ra tay thì làm gì còn ai tranh được? Em yên tâm, thứ em thích chồng sẽ mua cho em”. Vương Vũ đắc ý cười, lúc nói câu này còn cố tình liếc nhìn Thu Mộc Trân đang ngồi bên cạnh. Dường như hắn muốn nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái của Thu Mộc Trân. Dù gì cô Ba nhà họ Thu cũng là tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù đã có chồng rồi nhưng Diệp Phong chồng cô lại là tên phế vật. Biết đâu hôm nay nhìn thấy sự hào phóng của Vương Vũ, Thu Mộc Trân lại ngã vào lòng hắn ta? Vương Vũ không ngại việc nuôi một cô nhân tình ở bên ngoài, thậm chí dù có đá Lâm Thiến cũng không phải là không thể.
Thế nhưng, Vương Vũ đã phải thất vọng rồi.
Đôi mắt của Thu Mộc Trân vẫn trong veo, bình thản nhìn về phía trước.
“Oa, chồng em giỏi quá!”
“Người ta yêu anh quá trời ~”
Lâm Thiến hai mắt tỏ rõ vẻ sùng bái, mừng rỡ hôn lên trán chồng mình một cái. Sau đó cô ta lại nhìn Thu Mộc Trân ngồi bên cạnh, nói với vẻ hơi châm chọc: “Mộc Trân, sao cô chỉ ngồi xem không vậy? Cô không mua thứ gì sao? Đây là buổi đấu giá từ thiện, không chỉ mua được đồ mà còn làm được việc thiện. Việc này có ý nghĩa hơn việc cô tích mấy tháng lương để mua một bộ đồ nát đấy”.
Khi nói câu này, Lâm Thiến lại nhìn Thu Mộc Trân xinh đẹp kiều diễm với vẻ vô cùng ganh tỵ.
Không thể không thừa nhận, Thu Mộc Trân không hổ danh hoa khôi liền bốn năm của trường đại học Giang Đông. Tốt nghiệp đã nhiều năm mà cô vẫn xinh đẹp như xưa, dường như thời gian chẳng thể để lại dấu vết gì trên người cô. Thậm chí, sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nét đẹp của Thu Mộc Trân càng trở nên trưởng thành và thùy mị hơn.
Đặc biệt là Thu Mộc Trân của đêm nay, trong chiếc đầm dạ hội ôm sát màu tím, khí chất cao quý của cô lại càng toả ra mạnh mẽ hơn. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy toát lên vẻ lạnh lùng, đôi chân ngọc ngà, thon dài và thanh tú như ngọc dương chỉ. Đôi cao gót màu trắng bạc giúp Thu Mộc Trân có thêm những nét gợi cảm và quyến rũ mà một người phụ nữ trưởng thành nên có. Đây cũng chính là lý do khiến Thu Mộc Trân thu hút mọi sự chú ý ngay khi vừa xuất hiện.
Chuyện này khiến một kẻ có tính tự yêu mình như Lâm Thiến cảm thấy cực kỳ không vui. Vì buổi đấu giá tối nay, Lâm Thiến đã cất công trang điểm và chọn quần áo ở nhà rất lâu. Cô ta đã nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành tâm điểm của buổi đấu giá. Ngờ đâu, sự hiện diện của Thu Mộc Trân lại chiếm hết mọi hào quang của cô ta. Lâm Thiến cảm nhận được, ngay cả chồng mình cũng hữu ý vô tình liếc mắt ngắm nhìn Thu Mộc Trân mấy lần.
Rõ ràng, điều này đã khiến sự đố kỵ của Lâm Thiến đối với Thu Mộc Trân ngày một lớn hơn.
Cô ta đã bị Thu Mộc Trân lấn át hồi học đại học rồi. Nay bước chân ra xã hội, Lâm Thiến sao có thể cam lòng làm nền cho Thu Mộc Trân nữa chứ. Tất nhiên, cô ta rất muốn làm Thu Mộc Trân phải bẽ mặt.
“Mộc Trân à, làm người, quan trọng nhất là vẻ đẹp tâm hồn. Ăn diện lộng lẫy cũng chẳng để làm gì, chỉ thỏa mãn lòng ham hư vinh của bản thân thôi”.
“Hơn nữa, cô cũng tự biết tình hình tài chính của cô ra sao mà. Thắt lưng buộc bụng mấy tháng ròng chỉ để mua quần áo hàng hiệu, liệu có cần thiết không? Cô sống bề ngoài quá rồi. Chi bằng dùng số tiền ấy để làm việc thiện giống như tôi, đóng góp xây dựng, ủng hộ vùng núi khó khăn chẳng hạn?”
Lâm Thiến chân thành nói, vẻ mặt như thể đang bảo ban, giảng giải đạo lý cho Thu Mộc Trân, nhưng nào có ai hay bụng dạ cô ta độc địa đến mức nào.
Da mặt Thu Mộc Trân vốn đã mỏng, bị Lâm Thiến châm chọc như vậy khiến khuôn mặt xinh đẹp ấy lại càng đỏ hơn. Nhưng chưa đợi Thu Mộc Trân phân trần, Lâm Thiến đã độc thoại tiếp: “Ồ, phải ha, suýt nữa tôi quên mất. Những thứ ở đây cũng đâu có phù hợp với cô”.
“Ví như cây trâm ngọc màu trắng này, là trang sức của hoàng gia châu Âu, tượng trưng cho thân phận và địa vị. Cũng chỉ có phụ nữ ở giới thượng lưu như tôi mới thích hợp cài nó thôi!”
“Nhưng Mộc Trân à, cứ yên tâm. Chúng ta là chỗ quen biết, lát nữa, sau khi cài cây trâm này lên, tôi sẽ để cô chiêm ngưỡng cận cảnh nhé”.
Lâm Thiến mỉm cười đắc thắng. Dáng vẻ kiêu ngạo như thể bản thân là công chúa, như thể cây trâm ngọc màu trắng ấy đã được cài lên mái tóc của cô ta vậy.
“Sáu mươi nghìn, còn vị nào ra giá cao hơn không ạ?”
“Nếu như không có, vậy cây trâm cài tóc này sẽ…”
Giọng nói của người chủ trì buổi đấu giá vang vọng cả đại sảnh.
Lâm Thiến thì không đợi được nữa. Người chủ trì còn chưa gõ búa, cô ta đã chạy lên ôm lấy chiếc hộp tinh xảo đựng cây trâm ngọc kia.
“Bảy mươi nghìn!”
Đúng lúc ấy, một giọng nói lãnh đạm vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
“Hửm?”, Vương Vũ cau mày. Ngoái đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ ở phía sau, hắn tiếp tục hô lên, “Bảy mươi lăm nghìn!”
“Một trăm nghìn”, người đàn ông đeo mặt nạ vẫn điềm tĩnh cất lời.
“Vãi, thêm hẳn ba mươi nghìn luôn. Đỉnh!”
Cả đại sảnh lặng đi trong tích tắc.
Sắc mặt của Vương Vũ lúc này rất khó coi. Vợ hắn đã ôm hộp trâm ấy trong tay rồi, nếu để người khác đấu giá thành công thì hắn biết giấu mặt vào đâu.
“Một trăm linh năm nghìn”.
Vương Vũ lại ra giá, sau đó nhỏ giọng nói với người đàn ông đeo mặt nạ đằng sau: “Người anh em à, nể mặt đi. Bà xã tôi thích cây trâm này, anh…”
“Một trăm năm mươi nghìn”.
Người đàn ông đeo mặt nạ chẳng buồn ngó đến hắn. Giọng nói lạnh nhạt kia như thể giáng một bạt tai đau điếng vào mặt Vương Vũ.
Ha?
Nể mặt?
Hắn là cái thá gì mà phải nể!
Dám ra oai trước mặt Diệp Phong này, hôm nay anh phải vả nát bản mặt chó của hắn!
“Một trăm năm mươi lăm…”
“Hai trăm nghìn”.
Vương Vũ còn chưa dứt câu, Diệp Phong đã tăng thêm năm mươi nghìn nữa.
“Hai…”, hắn vẫn muốn ra giá.
“Hai trăm năm mươi nghìn”, Diệp Phong điềm đạm cất tiếng, lại tát một phát thật mạnh vào mặt Vương Vũ.
“Ba trăm nghìn”.
Đương lúc Vương Vũ còn đang đần mặt ra, Diệp Phong đã hô thêm một cái giá mới. Lần này, anh không cho hắn bất cứ cơ hội mở miệng nào. Khí thế áp đảo càn quét khắp đại sảnh, khiến ai nấy đều khiếp đảm.
Chuyện này…
Chuyện này quá là…
Không khí im lặng đến chết người.
“Ôi, ôi vãi!”
Không một ai ngờ, người đàn ông đeo mặt nạ này lại ngông đến vậy.
Tự đấu giá với chính mình!
Kể cả người chủ trì cũng thầm chửi tục trong lòng.