NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 29

  1. Home
  2. Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ
  3. Chương 29
Prev
Next

“Hầy, đàn bà là vậy, một khi lấy nhầm người thì cả đời này xem như bỏ. Nói thật lòng là chị đây cũng xót xa cho phận cô lắm. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô, sau này chồng cô mà đến làm bảo vệ canh cổng thì tôi sẽ bảo chồng tôi mỗi tháng cho anh ta thêm vài trăm tệ nhé”.

Lâm Thiến lắc đầu thở dài, làm ra vẻ rất quan tâm đến Thu Mộc Trân.

Nhưng Diệp Phong ở đằng sau nghe được thì tức đến nghiến răng.

Con đàn bà thối tha, chắc chắn cô ta cố ý làm nhục Thu Mộc Trân.

“Cô ta thật sự nghĩ rằng Mộc Trân nhà mình không được ai cưng chiều ư?”

Diệp Phong giận dữ nắm chặt tay lại. Vốn dĩ anh chỉ muốn cho Lâm Thiến và Vương Vũ một bài học nho nhỏ thôi. Dù sao thì đấy cũng là bạn cũ của vợ Diệp Phong, vuốt mặt phải nể mũi, sau này anh cũng không so đo với họ nữa.

Nhưng anh không ngờ, Lâm Thiến lại là kẻ độc miệng đến vậy.

Có muốn nhẫn nhịn nữa cũng không thể!

“Đợi đấy. Hôm nay các người chết với tôi!”

Làm gì có người đàn ông nào chịu được khi thấy vợ mình bị người khác sỉ nhục như thế. Diệp Phong dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Lúc này, buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra. Càng về sau, giá trị của những món đồ được đấu giá càng đắt tiền hơn.

…

“Món đồ tiếp theo, có lẽ các anh ngồi đây sẽ không mấy hứng thú, nhưng các chị em chắc chắn sẽ rất thích”.

“Đúng vậy. Món đồ đấu giá tiếp theo chính là thứ mà chị em phụ nữ xem như mạng sống của mình, giày cao gót!”

Giọng của người chủ trì buổi đấu giá chầm chậm cất lên. Nghe đến đây, nhiều người đàn ông ngồi bên dưới khẽ lắc đầu cười. Họ cho rằng người chủ trì muốn khuấy động không khí nên mới nói năng phô trương, phóng đại thế thôi.

Có vẻ người chủ trì cũng đoán được phản ứng này của họ, bèn cười nói: “Xin các anh chớ vội cười. Cũng giống như nữ giới không hiểu tại sao nam giới lại mê xe đến vậy, đàn ông các anh cũng không hiểu niềm yêu thích của phụ nữ chúng tôi đối với giày cao gót. Có lẽ, các anh sẽ mãi mãi không biết được, đôi giày cao gót có ý nghĩa thế nào đối với một người phụ nữ có gu thẩm mỹ cao”.

“Sở hữu một khuôn mặt đẹp và một đôi cao gót đẹp, đều quan trọng như nhau”.

“Mà đôi giày trong tay tôi, chính là “giày đế đỏ” Christian Louboutin – thương hiệu giày cao cấp của Pháp, được mệnh danh là “nữ hoàng quý tộc” trong giới giày cao gót”.

“Các anh mãi mãi không biết được một người phụ nữ đi giày cao gót quyến rũ đến nhường nào. Phần đế đỏ như thể lớp son cho đôi giày, khiến người ta bất giác muốn đặt môi hôn. Những ngón chân lộ ra tạo nên cảm giác gợi cảm và mê hoặc, không thể diễn tả bằng lời”.

“Mấy năm trước, ở buổi tiệc mừng Tổng thống Obama tái đắc cử, Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Michelle đã mặc lễ phục đỏ và đi một đôi cao gót đỏ. Ánh mắt tự tin của bà ấy tuy không thể chinh phục cả thế giới, nhưng ít nhất đã chinh phục được người đàn ông quyền lực nhất trên thế giới này”.

“Đôi chân trần mảnh mai, sắc đỏ như đậu khấu, thể hiện sự thanh nhã và cao quý, là sự cám dỗ mà phụ nữ không thể nào cưỡng lại”.

Quả nhiên là người chủ trì đấu giá nổi tiếng trong giới, những lời vừa rồi đã hoàn toàn chiếm trọn con tim của các chị em ngồi bên dưới.

“Ông xã ơi, em muốn có nó”.

“Mua cho em nhé anh?”

“Đối với phụ nữ chúng em, giày cao gót thật sự quan trọng như mạng sống đấy!”

…

Dưới sân khấu vô cùng huyên náo, chị em nào cũng đang làm nũng, vòi chồng mua cho.

Lâm Thiến cũng không thể ngồi yên. Cô ta bày đủ trò quyến rũ nũng nịu với Vương Vũ, đòi hắn đấu giá bằng được đôi cao gót ấy.

“Anh mà không mua được thì cả đời này đừng hòng chạm vào em!”

Nghe Lâm Thiến dằn dỗi nói vậy, Vương Vũ còn biết làm gì khác nữa. Vì hạnh phúc nửa đời sau, hắn đành phải đồng ý thôi.

“Em yêu, yên tâm đi, ông xã sẽ mua đôi giày ấy cho em bằng mọi giá!”

Vào lúc này, Thu Mộc Trân cũng đang nhìn đôi giày cao gót đế đỏ vô cùng sang trọng và mê hoặc trên sân khấu, đôi mắt khẽ sáng lên.

Phải, đúng như lời người chủ trì đã nói, đôi chân trần mảnh mai, sắc đỏ như đậu khấu, toát lên vẻ thanh nhã và cao quý, là sự cám dỗ mà không có người phụ nữ nào cưỡng lại được.

Đây là lần đầu tiên, Thu Mộc Trân cảm thấy rung động.

Lấy điện thoại ra, cô kiểm tra số dư tài khoản của mình.

Cô quyết định, bản thân phải sống tùy hứng một lần.

“Chỉ một lần thôi!”

Thu Mộc Trân lẩm bẩm tự nhủ, tựa như đang hạ quyết tâm rất cao.

“Được rồi, bắt đầu đấu giá nhé, giá khởi điểm là 521314!”

Gì cơ?

Hơn năm trăm hai mươi nghìn?

Vãi thật!

Vừa nghe đến giá khởi điểm, nhiều gã đàn ông đã xanh cả mặt.

Vân Châu chỉ là thành phố tuyến bốn, quả thật không có mấy ai chịu bỏ ra số tiền hơn năm trăm nghìn tệ chỉ để mua một đôi giày cao gót.

Thu Mộc Trân vừa nghe giá khởi điểm thì đã tái mặt. Cô lặng lẽ tắt điện thoại, cảm thấy chua xót và bất lực khôn cùng.

“Mộc Trân à, sao lại tắt điện thoại thế?”

“Khi nãy chẳng phải cô bảo là sẽ tùy hứng một lần sao? Thế nào, không nỡ mua hả?”

Hình như Lâm Thiến luôn chú ý đến Thu Mộc Trân. Cô ta lặng lẽ mỉa mai, trong lòng thì đắc ý vô cùng, ánh mắt nhìn Thu Mộc Trân đầy khinh miệt.

Một kẻ nghèo túng, không có tiền mà cũng đến tham gia buổi tiệc của giới thượng lưu, đúng là tự chuốc lấy nhục nhã!

“Thôi khỏi, ở nhà tôi có nhiều giày cao gót lắm, không cần đâu”, Thu Mộc Trân cười đáp lại nhưng giọng điệu có phần gượng gạo.

“Vậy sao? Có lẽ tất cả số giày ở nhà cô cộng lại cũng không bằng số lẻ của đôi Louboutin này nhỉ”, Lâm Thiến cười thầm với vẻ khinh thường. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ nham hiểm.

Thu Mộc Trân à Thu Mộc Trân, một thời vinh quang khi còn trong trường của cô thì đã sao chứ?

Chẳng phải giờ vẫn bị Lâm Thiến tôi giẫm đạp lên sao.

Muốn trách thì hãy trách cô đã gả nhầm người, gặp phải một tên vô dụng.

Lâm Thiến nhìn xuống với vẻ trịch thượng. Từ đầu tới cuối, cô ta luôn tỏ ra cao ngạo trước mặt Thu Mộc Trân. Cô ta đã được xếp vào hàng thượng lưu thì đương nhiên là khinh thường loại người bình thường như Thu Mộc Trân.

“Năm trăm ba mươi nghìn tệ!”

Hội trường nhanh chóng có người ra giá.

“Năm trăm bốn mươi nghìn tệ”.

…

Tiếng đấu giá vang lên dồn dập, giá của đôi giày cũng dần dần được nâng cao.

Có điều, những người ra giá thường là thanh niên. Bọn họ phần lớn là cậu ấm muốn lấy lòng cô gái mình thích. Còn những người lớn tuổi hơn một chút thì điềm đạm hơn, họ cũng ra giá, nhưng sau vài lần nếu thấy giá đã vượt quá dự tính ban đầu thì cũng không tranh giành đấu giá tiếp nữa.

Vì vậy, sau vài lần đấu giá ngắn ngủi thì hội trường chỉ còn lại vài giọng nói vang lên đấu tiếp.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 29"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com