Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 33
Vương Vũ cũng cuống cả lên. Hắn không ngờ Lâm Thiến lại làm loạn như vậy. Cô ta coi buổi đấu giá là trò chơi chắc, làm càn ở đây, giờ thì hay rồi, cả hai bị nướng khét lẹt, mất mặt không có chỗ chui luôn.
“Mẹ kiếp, ông đây lấy được cái đồ ngốc này đúng là xúi quẩy tám đời. Thể diện của ông đây bị ném sạch rồi”.
Cuối cùng Vương Vũ mặc kệ Lâm Thiến, bỏ mặc cô ta với khuôn mặt đỏ bừng ở đó và quay đầu bỏ đi.
Vương Vũ bỏ đi khiến Lâm Thiến sững sờ.
Tiền của cô ta đều là Vương Vũ cho chứ cô ta làm gì có. Vương Vũ bỏ đi thì mười nghìn cô ta cũng không lấy ra được chứ đừng nói là một triệu.
“Tiểu thư này, cô thật sự sẽ bỏ ra một triệu mua đôi giày này chứ?”, chủ trì quay qua nhìn cô ta.
“Tôi…tôi”.
Cả hội trường đều nhìn cô ta. Sắc mặt Lâm Thiến lúc xanh ngắt lúc trắng bệch, miệng lắp bắp một hồi lâu, mặt đỏ bừng tới mức không thể đỏ hơn.
Cuối cùng thì Lâm Thiến cũng không đủ dũng khí hô lên. Cô ta đành cúi đầu cúp đuôi chuồn ra ngoài.
“Ha ha”
“Hai kẻ ngốc không có tiền còn thích khoe khoang?”
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười chế giễu khắp hội trường.
Vương Vũ là Lưu Thiến đã trở thành trò cười từ đầu tới cuối trong buổi đấu giá.
Sau khi Lâm Thiến và Vương Vũ rời đi, nơi tổ chức buổi đấu giá đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sau đó, các vật phẩm đấu giá tiếp tục lần lượt xuất hiện. Người chủ trì đấu giá rất mong chờ người đàn ông đeo mặt nạ kia sẽ tham gia lần nữa, nhưng rốt cuộc đành phải ôm nỗi thất vọng.
Sau khi đấu giá thành công đôi giày cao gót đế đỏ, người đàn ông bí ẩn ấy chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc xa, không có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng Thu Mộc Trân vẫn luôn kín đáo đưa mắt quan sát đối phương.
Đã có lúc, Thu Mộc Trân thật sự nghĩ rằng người kia chính là Diệp Phong.
Bất kể là giọng nói hay vóc dáng, đều giống anh vô cùng.
Nhưng rốt cuộc, cô vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
“Gần đây mình bị gì ấy nhỉ, chỉ toàn nghĩ những điều không thực tế!”
“Làm sao người đó là Diệp Phong được cơ chứ”.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Thu Mộc Trân đã không tiến đến để xác nhận.
Cô hiểu rất rõ về Diệp Phong. Anh xuất thân từ nông thôn, chỉ là một người rất đỗi bình thường. Làm sao Diệp Phong lại sở hữu vẻ uy phong và sự hào phóng như người đàn ông trước mặt cô được.
“Khí chất, đúng là kém rất xa”.
Thu Mộc Trân nhìn đôi cao gót và cây trâm ngọc trong lòng mình. Tuy rất thích chúng, nhưng cô không thể tham lam. Thứ nên lấy, tất nhiên cô sẽ lấy. Thứ không nên nhận, chắc chắn cô cũng không cần.
“Đợi đến khi kết thúc buổi đấu giá này, mình sẽ trả cho anh ta”.
Thu Mộc Trân không từ chối thẳng thừng trước đám đông vì sợ làm đối phương mất mặt và khó xử. Chỉ vậy mà thôi. Cô không hề có suy nghĩ quá giới hạn nào khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi đấu giá đã sắp kết thúc rồi. Ban tổ chức đã giới thiệu đến vật đấu giá cuối cùng, là một chiếc ô tô.
“Tin chắc rằng mọi người đều từng nghe câu nói này: Không sợ BMW và Land Rover, chỉ sợ Volkswagen có chữ ở đuôi xe”.
“Phải, đây chính là món đồ đấu giá cuối cùng, mẫu xe sang có thiết kế đơn giản nhất của Volkswagen – Phaeton”.
…
“Xa hoa một cách giản dị, tin chắc rằng, mẫu xe này sẽ rất được lòng những người sống đơn giản!”
Sau khi người chủ trì dứt lời, hầu hết những người đang có mặt ở đây đều hướng mắt về Diệp Phong.
Mà Diệp Phong cũng không phụ kỳ vọng của họ, ra giá ngay lập tức.
Vừa khéo, anh cũng đang định mua một chiếc ô tô. Bây giờ mua luôn cho đỡ phiền, xe về tay, anh cũng làm được chút việc thiện.
Có lẽ do trước đó đám đông quá chấn động trước sự vung tiền của Diệp Phong, nên sau khi anh ra giá thì chẳng ai tham gia nữa. Người chủ trì còn nghĩ rằng có các đại gia tham gia đấu giá thì món đồ sẽ bán được với giá cao. Ngờ đâu khéo quá hóa vụng, Diệp Phong đã mua được chiếc xe sang trọng đáng giá hàng triệu tệ này với một cái giá khá thấp. Một lần nữa, anh tặng nó cho Thu Mộc Trân.
“Ôi vãi!”
“Chiếc ô tô bạc triệu ấy cũng tặng cho người đẹp”.
“Ngầu quá!”
“Thế này mới đúng là tán gái!”
Cả hội quán lại bùng nổ chỉ trong nháy mắt. Có rất nhiều đại gia đang cảm thấy hổ thẹn không bằng. Họ cũng thích gái xinh đấy, nhưng chắc chắn họ không dám ngông cuồng vung tiền qua cửa sổ như người đàn ông bí ẩn trước mặt.
“Òa!”
“Ngưỡng mộ quá!”
“Ước gì người được tặng là tôi thì hay biết mấy!”
Nhiều người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tị.