NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 34

  1. Home
  2. Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ
  3. Chương 34
Prev
Next

Thu Mộc Trân lại một lần nữa trở thành trung tâm của sự chú ý. Có không ít cậu ấm đưa mắt ngắm nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt trần kia, trong lòng lại lặng lẽ thở dài.

“Tiếc quá. Cô ấy xinh đẹp như vậy, mà đã trở thành người đầu gối tay ấp với kẻ khác rồi!”

Hầu như ai cũng nghĩ rằng, trước sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Phong, cô gái mặc đầm tím chắc chắn sẽ rung động. Biết đâu đêm nay, cô sẽ đi theo người đàn ông ấy không chừng.

“Buổi đấu giá đã thành công tốt đẹp, tất cả số tiền thu được sẽ dùng để quyên góp”.

“Nhưng trước khi hạ màn, tôi muốn đại diện nhà đấu giá Vân Hải, gửi lời cảm ơn sự ủng hộ của vị tiên sinh giấu mặt dành cho chúng tôi”.

“Không biết chúng tôi nên xưng hô như thế nào ạ?”, người chủ trì đột ngột cất tiếng hỏi.

Nhất thời, tất cả đều nhìn về phía ấy, Thu Mộc Trân cũng trở nên căng thẳng.

“Tôi, họ Sở”.

Sau khi anh dứt lời, ánh mắt của Thu Mộc Trân đã trở nên ảm đạm hẳn.

Quả nhiên, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.

“Sở tiên sinh, tối nay anh đã chi ra một khoản tiền rất lớn và mua những món đồ với giá cao. Anh không cảm thấy xót sao?”, rất rõ ràng, người chủ trì muốn trò chuyện làm quen với vị khách quý này, cố tình để Diệp Phong có cơ hội phát biểu sau khi kết thúc buổi đấu giá.

Việc nên làm thì vẫn làm, Diệp Phong cũng bước lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì.

“Xót à?”, đứng trên sân khấu, anh khẽ lắc đầu cười.

“Vì sao phải xót?”

“Tiền mà không tiêu thì có khác gì giấy lộn? Tiêu tiền mới thể hiện được giá trị của đồng tiền”.

“Huống chi, tối nay tôi chỉ tiêu một, hai triệu mà thôi. Khoản tiền ấy với tôi có lẽ chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với những người dân nghèo khó ở vùng núi xa, đó là cọng rơm cứu mạng họ khi rơi xuống nước, là nguồn suối trong lành khi lạc lối giữa sa mạc”.

“Uống nước nhớ nguồn. Khi đã ăn no mặc ấm, tôi vẫn khắc khoải nhớ đến bà con ở vùng núi khó khăn”.

“Cảm ơn ban tổ chức đã cho chúng tôi cơ hội để trao gửi yêu thương. Tôi rất sẵn lòng cùng mọi người cùng tiến về bến bờ hạnh phúc. Chúng ta đều là những người theo đuổi ước mơ”.

Tiếng vỗ tay vang dậy như sấm rền.

“Ôi vãi!”

“Cảm động quá!”

“Đây mới đúng là người có tiền này!”

“Đây mới chính là cảm nhận của mọi người!”

“Tôi khóc luôn rồi, còn cô thì sao?”

“Phát biểu hay quá!”

Những lời dõng dạc này của Diệp Phong khiến phẩm cách trong anh bỗng chốc tăng cao, cả đại sảnh cũng trở nên sôi sục thêm lần nữa.

Ngay cả “ông trùm” Lý Nhị của Vân Tông nghe xong cũng thầm chửi tục trong lòng.

Ông ta nghĩ bụng, Tiểu Sở tiên sinh đúng là đáng nể.

Với tư tưởng thế này, anh mà không thể làm nên việc lớn thì liệu còn ai làm được cơ chứ?

“Đối với tôi, hôm nay là một đêm vô cùng đáng nhớ”.

“Bởi vì trong buổi tối hôm nay, tôi đã giúp đỡ được những đứa trẻ đáng yêu nhất ở miền núi, và quen được cô gái xinh đẹp nhất trần đời!”

Giọng nói của Diệp Phong tiếp tục vang lên. Anh đứng chắp tay, ánh mắt kiên định tìm đến bóng hình Thu Mộc Trân giữa đám đông bên dưới và chẳng hề rời mắt khỏi cô.

Gương mặt Thu Mộc Trân đã đỏ lựng. Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phong.

“Thưa cô, Sở tiên sinh đã chi một số tiền rất lớn chỉ vì một nụ cười của cô. Không biết cô có thể lên sân khấu và chia sẻ cảm xúc của mình hay không?”

Người chủ trì rất thông minh, đã nhân cơ hội này mời Thu Mộc Trân bước lên.

Những người xung quanh bắt đầu hò reo.

“Ở bên nhau!”

“Đến với nhau đi!”

…

“Ở bên nhau đi nào!”

Ai cũng thích góp vui, trong chốc lát, cả hội quán đã trở nên ồn ã.

Cuối cùng, Thu Mộc Trân đành bước lên sân khấu với gương mặt đỏ bừng.

Khi ai nấy đều nghĩ rằng cô gái này sẽ đến bên đối phương và mối duyên này chuẩn bị chớm nở, thì Thu Mộc Trân lại cúi đầu xin lỗi: “Sở tiên sinh, đêm nay, rất cảm ơn ý tốt của anh”.

“Nhưng xin lỗi, tôi e rằng mình không thể đón nhận, chỉ vì anh không phải là Diệp Phong”.

Sau khi dứt câu, Thu Mộc Trân đã xoay người chạy đi, để lại sau lưng sự lặng thinh ngột ngạt.

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Diễn biến của sự việc hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của họ.

Nhìn theo bóng lưng Thu Mộc Trân, Diệp Phong chỉ biết cười khổ.

Nói thật lòng, vừa nãy, anh đã chuẩn bị cởi mặt nạ ra rồi. Anh muốn đứng trước mặt công chúng và nói với cô rằng, anh là Diệp Phong, là người đàn ông của Thu Mộc Trân, anh có thể trao cho em mọi điều tốt đẹp nhất.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 34"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com