NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 36

  1. Home
  2. Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ
  3. Chương 36
Prev
Next

Lâm Thiến cũng khinh bỉ nói: “Chết đến nơi rồi, để xem anh nói gì được nữa”.

Lúc này, giọng nói của Diệp Phong rốt cuộc cũng vang lên.

“Tôi quyết định, sẽ quyên góp thêm một triệu tệ để hỗ trợ xây dựng, giúp đỡ người dân gặp khó khăn ở vùng núi”.

Diệp Phong ngừng lại một chút, sau đó bổ sung một câu, “Ừm, tôi sẽ chi trả bằng tiền mặt”.

Gì cơ?

Quyên góp một triệu tệ?

Còn chi trả bằng tiền mặt?

Câu nói này của Diệp Phong tựa như tảng đá khổng lồ rơi xuống biển, khiến cả hội quán lập tức dậy sóng.

Tất cả đều choáng váng. Khí phách và sự hào phóng của Diệp Phong đã khiến những người có mặt ở đây phải kinh ngạc.

Ngay cả Lâm Thiến cũng không nhịn được, buột miệng mắng chửi.

“Một triệu?”

“Mẹ nó!”

“Tôi nghĩ anh có vẻ nghiện làm trò ra oai lắm rồi đấy?”

“Kẻ nghèo hèn như anh có ngần ấy tiền ư?”

“Lại còn dùng tiền mặt? Chỉ sợ là chính anh còn chẳng biết một triệu tiền mặt nặng đến mức nào ấy chứ!”

“Mà cũng đúng. Kẻ nghèo khổ như anh thì chắc cả đời này cũng không được nhìn thấy số tiền nhiều như thế đâu nhỉ?”

Những lời Diệp Phong vừa nói ra khiến Lâm Thiến bật cười, như thể đấy là chuyện cười hài hước nhất trên đời này vậy. Khuôn mặt thoa son trét phấn tràn ngập vẻ khinh miệt và mỉa mai.

Nghe Lâm Thiến nói thế, những người khác cũng bắt đầu nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

“Có vẻ chúng ta thật sự bị tên khốn này gạt rồi”.

“Anh ta xem mọi người là bọn ngốc để lừa phỉnh à?”

“Không có tiền mà còn ra vẻ giàu có, đúng là không biết xấu hổ!”

“Một người phải nghèo đến mức nào mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này nhỉ?”

“Thật chứ. Không chỉ nghèo khổ mà còn ngu ngốc nữa!”

Chỉ trong chốc lát, cả hội quán lại xôn xao ầm ĩ.

Có người cười nhạo, có kẻ châm chọc, có mắng chửi, có khinh khi.

Quá rõ ràng, đám đông đều cho rằng vừa nãy Diệp Phong chỉ ba hoa ra vẻ mà thôi, chẳng ai tin lời anh cả.

Suy cho cùng, liệu có ai lại rỗi hơi đem theo một triệu tệ tiền mặt khi tham gia đấu giá cơ chứ?

Hơn nữa, khối lượng của một triệu tiền mặt cũng không nhỏ, chắc đủ để chất đầy một chiếc rương ấy chứ. Nhưng họ nhìn xung quanh Diệp Phong thì lại chẳng thấy vật gì đủ to để đựng ngần ấy tiền cả.

“Đúng là rác rưởi!”

“Suốt ngày chỉ biết mơ mộng làm đại gia ấy nhỉ?”

“Hạng bần cùng này chỉ đến gây rối thôi!”

“Cái hội quán này làm ăn kiểu gì mà để tên ngu ngốc này vào đây vậy”

Hành vi của Diệp Phong khiến quần chúng phẫn nộ. Đã có không ít người bắt đầu buông lời mắng chửi.

Những người có mặt ở đây tự cho mình thuộc tầng lớp thượng lưu. Đứng chung với một kẻ thất bại như Diệp Phong khiến họ cảm thấy giá trị của bản thân bị hạ thấp, là một sự sỉ nhục đối với thân phận cao quý của họ.

Người chủ trì trước đó còn xu nịnh Diệp Phong cũng đã mất kiên nhẫn, hỏi anh thêm một lần nữa: “Đây là một buổi đấu giá trang trọng, không phải là nơi để anh làm loạn”.

“Nếu anh không thể đưa ra thẻ ngân hàng để chứng minh mình đủ năng lực chi trả, vậy thì đừng trách nhà đấu giá đuổi anh ra khỏi hội quán và đưa anh vào danh sách đen”.

Giọng nói lạnh lẽo như băng, không còn vẻ kính cẩn như vừa nãy, ngay cả xưng hô “tiên sinh” cũng bỏ qua.

Xã hội này thực tế như vậy đấy.

Có tiền, có quyền, anh sẽ là một Sở tiên sinh được mọi người tôn kính.

Không tiền, không quyền, anh là gã thất bại nghèo hèn bị người ta sỉ nhục.

Nhìn những kẻ được xem là thượng lưu dưới sân khấu, Diệp Phong chỉ cảm thấy bọn họ “xấu xí” vô cùng!

“Ông Nhị, chúng ta có cần ra mặt không ạ?”, trong phòng riêng, hai thuộc hạ Kim Bảo và Ngân Bảo thấy vậy bèn hỏi ý Lý Nhị.

Lý Nhị xua tay: “Để xem sao. Tiểu Sở không phải là người lỗ mãng. Cậu ta nói thế thì chắc chắn đã có chuẩn bị rồi”.

Trong hội quán, Diệp Phong vẫn đứng yên tại chỗ.

Lâm Thiến ở bên cạnh cười khẩy, còn người chủ trì đấu giá tiếp tục dồn ép: “Tiên sinh, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn. Nếu anh vẫn không đưa thẻ ngân hàng thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.

“Còn phí lời với hạng nghèo hèn này làm gì?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 36"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com