Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 38
“Chuyện này, chuyện này…”
Những người có mặt ở đấy đều bật dậy vì sốc!
Ai nấy đều thất thanh trong kinh ngạc.
Còn Lâm Thiến, chỉ biết đứng đó sững sờ.
Hội quán Sơn Thủy Văn im lặng như tờ.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Diệp Phong vẫn đứng trên sân khấu. Trước mặt anh, mười mấy người đàn ông lực lưỡng xếp thành hai hàng. Ngay cả Từ Lôi cũng phải cung kính đứng phía sau.
Tất cả mọi người đều ngây ra như khúc gỗ, không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“Điều này…Điều này…”
“Hai mươi triệu tiền mặt à?”
“Giám đốc Từ đích thân mang tới?”
“Mẹ kiếp!”
“Người anh em này là ai vậy?”
“Lẽ nào là đại gia siêu cấp?”
Cả hội trường như bùng nổ. Rất nhiều người kinh ngạc tới thất thanh.
Những nụ cười khinh thường và chế nhạo trước đó đã biến mất, chỉ còn lại sự hãi hùng và kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, người đàn ông ăn mặc giản dị trước mặt lại là người giàu có đến vậy.
“Ôi trời!”
“Sở tiên sinh hạ gục cô gái Từ Lôi này từ khi nào vậy?”
Không chỉ có người ngoài mà ngay cả Lý Nhị khi nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải trợn mắt há mồm.
Những người mà Lý Nhị kiêng dè ở cả cái thành phố Vân Châu này không nhiều và Từ Lôi là một trong số đó.
Cô gái này không chỉ giỏi giang mà lai lịch cũng không hề đơn giản, còn là giám đốc của ngân hàng Hồng Kỳ thuộc chi nhánh Vân Châu, quản lý tài sản của những người giàu có. Hạng người này mà ở cạnh Sở tiên sinh, một người có tiền, một người có quyền thì có lẽ chẳng còn việc gì cho Lý Nhị làm ở cái thành phố này nữa.
Vì vậy khi nhìn thấy Từ Lôi và Diệp Phong ở cạnh nhau thì Lý Nhị cảm thấy nhột. Ông ta vội vàng chạy đi hỏi thăm Diệp Phong.
“Không thể nào!”
“Đó chỉ là một tấm thẻ rác thôi, sao anh ta có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chứ?”
“Chắc chắn là giả!”
“Chắc chắn là vậy”.
Đến bây giờ Lâm Thiến vẫn không chấp nhận sự thật trước mắt. Cô ta chạy lên, hai mắt đỏ ngàu và hét lớn với hi vọng có thể kiểm chứng được sự thật.
“Mẹ kiếp!”
“Cái đồ có mắt không tròng, dám mạo phạm cả Sở tiên sinh?”
Lâm Thiến vừa chạy lên sân khấu thì đã bị Lý Nhị tát vào mặt. Sau đó ông ta quay ngoắt qua với vẻ bợ đỡ Diệp Phong: “Sở tiên sinh, khiến tiên sinh phải sợ rồi”.
Từ Lôi thấy Lý Nhị thì ánh mắt cũng trở nên khác thường. Rõ ràng là cô cũng không ngờ Lý Nhị lại xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn có vẻ còn quen biết Diệp Phong.
“Ôi trời!”
“Đó chẳng phải Lý Nhị của Vân Châu sao?”
“Ông ta cũng ở đây à?”
“Mẹ kiếp, còn tỏ ra cung kính trước mặt người đàn ông đó nữa!”
Sự xuất hiện của Lý Nhị một lần nữa khiến đám đông sục sôi.
“Từ Lôi và ông Hai, có được một người là có được Vân Châu.
“Vậy mà người đàn ông trước mặt lại có được cả hai người bọn họ. Vậy thì sau này chẳng phải là có cả tỉnh Giang Đông sao!”
“Mẹ nó, rốt cuộc Sở tiên sinh là ai?”
“Từ khi nào mà Vân Châu của chúng ta có một nhân vật đỉnh của chóp như thế?”
Nhìn người thanh niên được Từ Lôi và Lý Nhị cung kính trên sân khấu, đám đông cảm thấy khó tin.
Đám con gái hai mắt sáng rực, nhìn Diệp Phong với vẻ sùng bái.
“Gả chồng thì phải gả cho người như vậy!”
Người chủ trì Vương Lộ Lộ bị dọa sắp tè ra quần tới nơi, cơ thể đẫm mồ hôi của cô ta run lẩy bẩy.
Ôi trời ơi, rốt cuộc người cô ta vừa mới đắc tội là ai vậy?
Vương Lộ Lộ như sắp phát điên. Bây giờ cô ta chỉ muốn đạp chết tiện nhân Lâm Thiến. Nếu không phải cô ta nói nhăng nói cuội thì Vương Lộ Lộ sẽ không nghi ngờ Sở tiên sinh và càng không để bảo vệ đuổi Diệp Phong.
“Lần này chuyện lớn rồi”.
Sắc mặt Vương Lộ Lộ trắng bệch. Cô ta cười khổ đi về phía Diệp Phong.
“Sở tiên sinh, vừa rồi…”