Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 39
“Sở tiên sinh, tôi…tôi không dám, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm thôi”, Vương Lộ Lộ như sắp khóc, cuối cùng nhìn sang Từ Lôi cầu xin sự giúp đỡ.
Cô ta và Từ Lôi thường xuyên qua lại, cũng coi như là có chút giao tình, lúc này cô ta hi vọng Từ Lôi có thể giúp mình nói vài lời.
“Ồ! Cô Vương, cô cũng ở đây à!”, Từ Lôi hơi ngạc nhiên.
Mẹ kiếp!
Vương Lộ Lộ như sắp khóc, vừa rồi Từ Lôi chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái đã đẩy cô ta sang một bên.
“Nhưng mạo phạm Sở tiên sinh thì đến cả tôi cũng không thể giúp được cô”, Từ Lôi phất tay, biểu thị bản thân cũng bất lực.
Vương Lộ Lộ càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng Diệp Phong chẳng buồn quan tâm, một diễn viên cỏn con mà thôi, Diệp Phong không buồn so đo. Anh chỉ gật đầu với Từ Lôi và Lý Nhị, sau đó đi về phía trước. Ở đó, Lâm Thiến đang ôm mặt, nằm sạp xuống như một con cún.
Diệp Phong nhìn xuống với ánh mắt hờ hững: “Tôi và cô vốn không thù không oán, nhưng cô không nên sỉ nhục Mộc Trân”.
“Bởi vì, cô ấy là vợ tôi”.
Diệp Phong thản nhiên lên tiếng nhưng lại khiến Lâm Thiến phải trợn tròn mắt.
Ánh mắt cô ta tràn ngập nỗi kinh hoàng, đầu óc bỗng trống rỗng, trong lòng như dậy sóng.
“Vợ…vợ sao?”
Lẽ nào, Sở tiên sinh thần bí trước mặt chính…là con rể nhà họ Thu, chồng của Thu Mộc Trân?
Khoảnh khắc này, Lâm Thiến không chỉ thấy kinh hãi mà dường như còn bị đánh gục hoàn toàn.
Một lúc sau, Lâm Thiến cười trong nước mắt với vẻ mặt tự chế nhạo, chỉ cảm thấy cuộc đời này đã ném vào mặt cô ta một chuyện cười quá trớn.
Cô ta luôn tưởng rằng, Thu Mộc Trân được gả cho một kẻ rác rưởi, là một tên vô dụng bất tài. Những ngày tháng sau này Thu Mộc Trân sẽ bị cô ta giẫm đạp. Cho tới bây giờ, cuối cùng Lâm Thiến cũng đã biết, cô ta đã sai, bọn họ đều sai.
Người mà Thu Mộc Trân lấy mới là một nhân vật tầm cỡ thực sự.
“Mộc Trân, chúc mừng cô”.
Tất cả sự kiêu ngạo của Lâm Thiến trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Cô ta vốn tưởng, sau khi lấy Vương Vũ thì có thể giẫm đạp lên Thu Mộc Trân.
Giờ xem ra tất cả chỉ là trò cười.
Buổi đấu giá đã kết thúc, đám đông lần lượt rời đi. Lúc này Diệp Phong đã cùng Lý Nhị bước vào phòng và đang bàn luận gì đó. Từ Lôi cũng theo vào.
“Giám đốc Từ, tôi và Sở tiên sinh vẫn còn chuyện phải bàn, hay là…”, tối nay là do ông ta mời Diệp Phong tới để tạo quan hệ, đương nhiên không muốn Từ Lôi can dự vào nên lập tức ý nhị đuổi khách.
Diệp Phong khẽ cười: “Thôi, giám đốc Từ đã tới thì cùng ăn đi”.
“Tôi nghe nói ông Hai và giám đốc Từ đều có quyền có tiền, mỗi người chiếm một nửa thiên hạ mà”.
Diệp Phong vừa thưởng trà vừa nói với vẻ thản nhiên.
Lý Nhị và Từ Lôi nghe thấy vậy thì toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích rằng chỉ có những người không biết nội tình mới nói linh tinh như vậy.
“Trước mặt Sở tiên sinh, sao dám bàn quyền thế, bàn tiền tài chứ?”
Hai người Lý Nhị và Từ Lôi rối rít từ chối.
Họ biết rất rõ giới hạn của Diệp Phong.
Anh là người nhà họ Sở, bố là chủ nhân nhà họ Sở, còn bản thân anh là người thừa kế duy nhất của thế hệ sau. Ngân hàng Hồng Kỳ mở chi nhánh tại Vân Châu là vì anh.
Luận về quyền thế hay tiền tài, ở cả Hoa Hạ này có lẽ không ai có thể so sánh được với nhà họ Sở chứ đừng nói là riêng thành phố Vân Châu.
“Hôm nay mời tôi tới đây không chỉ đơn giản là ăn uống đúng không?”
“Có yêu cầu gì thì nói thẳng đi”, Diệp Phong cũng không lòng vòng. Anh nhấp ngụm trà, chậm rãi nói.
Bên trong căn phòng VIP thoang thoảng mùi trầm hương.
Diệp Phong nhấp một ngụm trà, khẽ nhoẻn miệng, cười mà như không. Nụ cười thân thiện đó khiến người khác cảm giác ấm áp như gió xuân.
Mặc dù Diệp Phong xuất thân từ hào môn nhưng không hề toát ra vẻ ngang ngược, phách lối của đại gia mà khiến người khác cảm thấy anh là người rất nho nhã, văn minh, và thân thiện.
Hoặc có thể chính sự hấp dẫn đặc biệt tỏa ra từ Diệp Phong mới là điều khiến rất nhiều người nguyện tận tâm tận lực vì anh.
“Cậu Tiểu Sở nói gì vậy, hôm nay Lý Nhị tôi mời, thực chỉ đơn thuần là mời Sở tiên sinh dùng bữa chứ không hề có dụng ý gì khác”, Lý Nhị cười he he, vừa nói còn vừa rót trà cho Diệp Phong.
“Vậy sao?”, Diệp Phong khẽ cười, sau đó thản nhiên nói: “Nửa năm trước, tập đoàn Lý Thị thất bại về lĩnh vực bất động sản ở Hãn Hải, cổ phiếu cũng giảm. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi mà giá cổ phiếu đã rớt thê thảm!”
Lý Nhị sững sờ khi nghe thấy vậy.
“Ba tháng trước, tập đoàn Lý Thị quyết định thâm nhập vào Cảnh Châu, mở thị trường mới, gặp phải đối thủ quá mạnh khiến bị tổn thất nặng nề”.