Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 41
Từ Lôi không khỏi ngạc nhiên. Cô khá tự tin với vẻ ngoài hấp dẫn của mình. Nếu người đàn ông khác mà tiếp xúc với cô thì chắc đã mất kiểm soát từ lâu. Nhưng người đàn ông này đến nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn, đôi mắt không hề ánh lên bất kỳ sự ham muốn và khát khao nào.
“Đừng nhìn nữa”.
“Cô không đẹp bằng vợ tôi, tôi không có hứng thú với cô”.
Diệp Phong bất ngờ lên tiếng khi Từ Lôi còn đang ngạc nhiên như muốn chọc tức cô.
Có kiểu nói năng như vậy sao?
Trời ơi, loại đàn ông như này cũng có vợ được à?
Từ Lôi tức tới mức mặt đỏ bừng. Cô ưỡn ngực, xoay mạnh vô lăng. Nhìn có vẻ như không phục.
“Đừng ưỡn nữa”.
“Ưỡn thì cũng không đẫy đà bằng vợ tôi đâu”.
“Anh…”
Câu nói sau đó của Diệp Phong khiến Từ Lôi thở phì phò.
Két…
Bánh xe ma sát mạnh với mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai.
“Xuống xe!”
“Tự về đi, bổn cô nương không đưa nữa”.
Từ Lôi mặt đỏ tía tai, đùng đùng nổi giận.
Cửa xe mở ra, Diệp Phong bị đuổi ra khỏi xe.
Gió đêm vun vút, Diệp Phong chỉ mặc một chiếc áo mỏng và bị bỏ lại bên đường.
Nhìn chiếc BMW phóng đi, Diệp Phong cười khổ bất lực.
“Trời, kiêu ngạo vậy cơ à? Nói chút sự thật cũng không được sao?”
“Hầy, xem ra phụ nữ đều như nhau cả”.
Diệp Phong vốn tưởng rằng một người phụ nữ mạnh mẽ không thua gì đấng mày râu như Từ Lôi có lẽ sẽ không để ý tới những điều đó.
Nhưng mà thật không ngờ, ngoài vẻ lạnh lùng, uy nghiêm ra thì cô ấy cũng có một nội tâm cao ngạo. Cuối cùng vì tức giận mà bỏ mặc anh bên đường.
“Hầy, ếch chết tại miệng mà”.
“Thôi đi bộ về vậy, coi như thưởng thức cảnh đêm”.
Diệp Phong cười khổ.
Đã sắp đến giờ mời tiệc của nhà họ Thẩm nên hai bố con Thẩm Cửu Ức cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Bên nhà hàng bài trí đến đâu rồi?”, trong biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Cửu Ức vừa về đến đã hỏi Thẩm Phi về tiến độ chuẩn bị tiệc.
Thẩm Phi trả lời ngay: “Bố yên tâm ạ. Theo lời dặn của bố, tối nay khách sạn Vân Cảnh sẽ tạm dừng kinh doanh. Họ sẽ tập trung chuẩn bị buổi tiệc của chúng ta ạ”.
“Ừ”, Thẩm Cửu Ức khẽ gật đầu, “A Phi, đây là cơ hội duy nhất để làm dịu mối quan hệ giữa chúng ta và Sở tiên sinh. Thế nên lần này chúng ta nhất định phải tổ chức thật tốt, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào”.
“Bằng không thì ngay cả ông Nhị cũng không bảo vệ được chúng ta đâu”.
“Còn nữa, A Phi à, có thời gian thì gọi điện để nhắc Sở tiên sinh nhé. Sở tiên sinh bận rộn nhiều việc, đừng quên”.
Thẩm Phi gật đầu nghe theo.
Vào lúc này, Diệp Phong đã về đến nhà.
Diệp Phong nghĩ bây giờ gia đình Thu Mộc Trân đã ngủ cả rồi. Không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh chuẩn bị sang ngủ ở phòng sách.
Nhưng lúc đi ngang phòng Thu Mộc Trân, Diệp Phong vẫn ghé vào xem. Rèm cửa sổ chưa đóng kín, ánh trăng vằng vặc chiếu vào phòng. Cô mặc áo ngủ bằng lụa màu trắng đang lặng lẽ nằm trên giường, hít thở rất sâu. Dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú ấy lại thêm phần mê hoặc, hệt như người đẹp ngủ trong rừng.
Diệp Phong thấy vậy bèn thở hắt ra: “Đồ ngốc, em lại không đắp chăn tử tế rồi. Muốn bị cảm phải không?”
Nhỏ giọng quở trách, Diệp Phong bất lực thở dài. Anh cẩn trọng kéo chăn đắp lên người Thu Mộc Trân. Ngồi bên giường, Diệp Phong yên lặng ngắm nhìn người con gái ấy rất lâu. Sau đó, anh đứng dậy rời đi, không hề làm ra hành động gì quá giới hạn đối với Thu Mộc Trân.
Khi cửa phòng đóng lại, đôi mắt xinh đẹp vốn đang nhắm nghiền của Thu Mộc Trân từ từ mở ra. Nhìn tấm chăn được đắp trên người mình, lúm đồng tiền quyến rũ cũng chầm chậm nở rộ dưới vầng trăng sáng.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân cô vẫn có thể cưỡng lại sự cám dỗ ở buổi đấu giá tối nay.
Ba năm qua, Diệp Phong đã chịu không ít nhục nhã ở ngôi nhà này. Nhưng Thu Mộc Trân có thể nhận ra anh đối với cô, là thật lòng thật dạ.
Thu Mộc Trân đã quên mất, có biết bao lần Diệp Phong thức dậy vào lúc nửa đêm để dém chăn cho cô.
Có đôi khi, điều khiến người ta thật sự cảm động chẳng phải là vung tiền ở buổi đấu giá hay hào quang rực rỡ ở bữa tiệc xa hoa, mà là những quan tâm vụn vặt trong cuộc sống ngày thường.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Thu Mộc Trân đã nhận được một cuộc điện thoại. Thu Mộc Doanh gọi đến, nhắn rằng ông nội muốn cô sang nhà họ Thu một chuyến.