Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 42
“Hửm?”
“Ông nội bảo đến nhà để làm gì nhỉ?”
“Không lẽ ông vẫn muốn phạt con vì chuyện của nhà họ Thẩm lúc trước?”, Hàn Lệ hơi lo lắng, nghe giọng điệu Thu Mộc Doanh đã thấy chẳng tốt lành gì.
“Mẹ à, con ăn xong rồi. Con sang đó trước nhé”, Thu Mộc Trân không trả lời câu hỏi của mẹ. Sau khi ăn qua loa, cô bèn xách túi, thay giày rồi chạy đi ngay.
“Anh đi cùng em”.
Bỗng nhiên Diệp Phong nhìn sang Thu Mộc Trân và lên tiếng.
“Kẻ kém cỏi như cậu thì đi làm gì?”
“Đi để làm mất mặt Mộc Trân nhà này à?”
Hàn Lệ bực bội, giở giọng khiển trách Diệp Phong không chút nể nang.
Thu Lỗi cũng không muốn Diệp Phong đi cùng, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ở nhà đi. Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, cậu mà đi thì e là Mộc Trân nhà tôi sẽ có chuyện ngay đấy”.
Cả Thu Lỗi và Hàn Lệ đều cực kỳ không vừa lòng cậu con rể này. Họ nói bằng giọng ghét bỏ, chẳng buồn nhìn Diệp Phong lấy một lần.
“Không cần đâu”, Thu Mộc Trân đáp lại, rồi mở cửa định đi.
“Mộc Trân à”, Diệp Phong lập tức đuổi theo, giữ cổ tay cô lại, “Anh không yên tâm, em để anh đi cùng nhé”.
Anh nhìn Thu Mộc Trân, thấp giọng nói. Ánh mắt lúc này của Diệp Phong toát lên sự uy nghiêm và kiên quyết đến lạ lùng.
“Cậu bị điếc sao? Không nghe con gái tôi nói không cho cậu đi à, còn mặt dày đòi bám theo?”, Hàn Lệ giận dữ quát mắng.
Thế nhưng cả hai vợ chồng Hàn Lệ đã phải bất ngờ khi vào giây tiếp theo, Thu Mộc Trân lại lặng lẽ gật đầu: “Ừm”.
“Mộc Trân à, con điên rồi sao? Ông nội vốn đã chẳng ưa gì nó rồi. Bây giờ con đưa nó theo có khác gì đổ dầu vào lửa đâu?”
“Mộc Trân, Mộc Trân à!”
“Cái con bé này, tức chết tôi rồi!”
Hàn Lệ đứng đằng sau hò hét, nhưng Thu Mộc Trân xem như gió thoảng bên tai, cùng Diệp Phong rời khỏi nhà.
Ở nhà họ Thu.
Ông cụ Thu yên tĩnh ngồi đó, trước mặt đã tách trà xanh vừa pha, nghi ngút thơm lừng.
Là người sống tiết kiệm, ông cụ không hề vứt phần sính lễ mà chú Hai của Sở Văn Phi đã mang đến. Ông cụ chia trà cho các gia đình, đồng hồ thì treo trên đường.
Bên cạnh ông cụ là vợ chồng Thu Mộc Doanh và một số thân thích khác.
“Ông nội ơi, cháu đi đường có mua ít hoa quả, rất tốt cho sức khỏe, ông nhớ ăn ạ”, Thu Mộc Trân khẽ gọi ông nội, ân cần hỏi han.
Thu Mộc Trân chỉ cười khẩy: “Thu Mộc Trân à, chị cần gì phải ở đây giả vờ hiếu thảo”.
“Nếu trong lòng chị có ông nội thì đã chẳng giấu hết đồ tốt, chỉ mua tặng ông mớ hoa quả thối nát này”.
“Hửm? Em có ý gì?”, Thu Mộc Trân cau mày, không hiểu tại sao Thu Mộc Doanh lại nói vậy.
“Tôi có ý gì à?”, Thu Mộc Doanh bật cười, vẻ châm chọc, “Chị cũng giỏi vờ vịt lắm. Ông nội đã ở ngay trước mặt mà chị còn muốn nuốt hết bảo vật một mình sao?”
“Chị không hiểu em đang nói gì”.
“Thế ư? Vậy thì tôi nhắc cho chị biết nhé. Chị đã có mặt ở buổi đấu giá tại hội quán Sơn Thủy Văn tối qua, đúng chứ?”
Thu Mộc Trân ngẩn ra, cảm thấy bất ngờ: “Sao em biết?”
Thu Mộc Doanh mỉm cười sâu xa: “Ha, cô Ba nhà họ Thu được người ta xem trọng, cậu ấm giàu có vung tiền bạc triệu để lấy lòng người đẹp. Chuyện này đã lan truyền khắp giới thượng lưu ở Vân Châu rồi. Ai mà chẳng biết?”
“Sao hả, đêm qua vui vẻ quá, vừa tỉnh dậy đã quên rồi à?”
“Ồ, xin lỗi nha, là vinh dự quá mới đúng”.
“Ha ha”.
Câu xin lỗi của Thu Mộc Doanh được thốt ra bằng giọng mỉa mai. Sau đó, cô ta còn nhìn về phía Diệp Phong đang đứng sau lưng Thu Mộc Trân, đoạn cười nói: “Tội nghiệp thay kẻ rác rưởi nào đấy, vợ đã sắp bỏ đi theo người khác rồi mà chẳng hề hay biết gì”.
“Thu Mộc Doanh, đừng quá đáng!”
Thu Mộc Trân đanh mặt lại, cố gắng dằn xuống sự phẫn nộ trong lời nói. Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, ông cụ nhà họ Thu rốt cuộc cũng cất giọng: “Thôi được rồi, bớt nói lại vài câu đi”.
“Mộc Trân, ông hỏi, những lời Doanh Doanh vừa nói có phải là thật không?”
Thu Mộc Trân gật đầu: “Ông nội, đúng là cháu có tham gia buổi đấu giá. Nhưng Mộc Trân này xin thề, cháu không hề làm chuyện ô uế thanh danh của nhà họ Thu, cũng không có bất kỳ mối quan hệ đi quá giới hạn nào với Sở tiên sinh ấy”.
Thu Mộc Doanh cười cợt: “Cái miệng là của chị, chị thích nói gì mà chẳng được. Dù hai người có quan hệ thì chúng tôi cũng đâu có biết”.
“Nhưng nếu chị đã thừa nhận, vậy thì số đồ kia cũng nên giao ra rồi nhỉ”.