Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 44
“Hừ”, ông cụ nhà họ Thu đập bàn, giận dữ đứng dậy, “Không biết tốt xấu. Nếu đã như vậy, Doanh Doanh, Xảo Ngọc, hai đứa sang đó lục soát đi. Chỉ cần tìm ra một món đồ quý giá nào thì xem như ông không có đứa cháu gái này nữa”.
“Ông nội yên tâm ạ, cháu và mẹ sẽ đi ngay”, hai mẹ con Thu Mộc Doanh cười lạnh, trừng mắt nhìn sang Thu Mộc Trân rồi xoay người chuẩn bị đến nhà cô.
“Xin hỏi, đây có phải là nhà họ Thu không?”
Nhưng mẹ con họ còn chưa khỏi nhà, thì đã có một người đàn ông xuất hiện và nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Phải, anh đây là?”, người nhà họ Thu khó hiểu hỏi lại.
“Xin chào, chúng tôi đến từ nhà đấu giá Vân Hải. Theo lệnh cấp trên, chúng tôi đến đây để giao vật phẩm đấu giá cho cô Ba nhà họ Thu ạ”.
Nói đoạn, người đàn ông ấy bảo cấp dưới mang đồ vào.
Một đôi giày cao gót đế đỏ, một cây trâm ngọc của hoàng gia châu Âu, một chiếc ô tô Phaeton sang trọng và đơn giản.
“Không biết cô Ba nhà họ Thu có nhà để kiểm tra và nhận hàng không ạ?”, người đàn ông trung niên kia hỏi.
Hai mẹ con Thu Mộc Doanh nhìn chăm chăm những món đồ được giao đến. Nghe người kia hỏi, Vương Xảo Ngọc vội vã trả lời: “Có, có ở nhà, cô Ba có ở nhà!”
Vừa nói, bà vừa đẩy Thu Mộc Doanh một cái, “Con bé ngốc này, ngây ra đó làm gì, nhận hàng đi”.
Bấy giờ Thu Mộc Doanh mới bừng tỉnh. Cô ta vội vàng chạy đến lấy đồ, như sợ rằng mình chậm một bước thôi thì sẽ bị người ta cướp mất vậy.
Sau khi giao đồ đến, người của nhà đấu giá cũng rời đi.
“Ái chà, trâm ngọc hoàng gia châu Âu là đồ tốt, tượng trưng cho địa vị và quyền thế đấy. Doanh Doanh à, cây trâm này quá hợp với con”.
“Chiếc xe này thuộc dòng Phaeton của Volkswagen, hơn cả triệu ấy nhỉ?”
“Văn Phi à, chiếc ô tô trước đó của con không mở được đúng không? Vừa khéo, chiếc Phaeton này rất hợp với thân phận của con đấy”.
Càng nhìn càng thấy ưng ý mấy món đồ này, Vương Xảo Ngọc vội vã sắp xếp chia quà.
Những người khác trong nhà cũng cảm thán không ngừng: “Đồ tốt đấy. Đấu giá mấy triệu có khác”.
Ông cụ nhà họ Thu cũng tiến đến ngắm nhìn chiếc xe đắt tiền kia ở cự ly gần hơn. Cả nhà họ Thu cũng vui vẻ ngắm nghía, bắt đầu tính toán nên chia nhau số quà này thế nào. Họ hoàn toàn không cảm thấy áy náy sau khi đã vu oan Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân vẫn đang thấy rất tủi thân, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Diệp Phong đứng cạnh cô, càng nhìn họ càng tức giận.
Mẹ kiếp, anh mua đồ cho vợ, đám người này dựa vào cái gì mà đòi hưởng trọn?
“Không được, phải gọi điện bảo nhà đấu giá lấy lại mấy món đồ này. Không thể để đám vô ơn này hưởng lợi”.
Diệp Phong tìm một góc khuất để gọi điện cho Lý Nhị, định bảo ông ta chuyển lời cho bên đấu giá.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Diệp Phong lại reo lên.
“Xin chào, đây là số của Sở tiên sinh phải không ạ?”
“Tôi là Vương Lộ Lộ, người chủ trì buổi đấu giá tối qua, cũng là quản lý của nhà đấu giá Vân Hải”, một giọng nữ ngọt ngào vang lên.
Diệp Phong còn nhớ người này: “Phải, là tôi”.
Nghe đối phương đáp lại, Vương Lộ Lộ lập tức xin lỗi: “Sở tiên sinh, chúng tôi chân thành xin lỗi anh. Những vật phẩm đấu giá mà anh mua được vào tối qua đã xảy ra chút vấn đề”.
“Chúng tôi vừa nhận được tin, lai lịch của chiếc xe Phaeton và cây trâm hoàng gia không được trong sạch lắm. Bây giờ cảnh sát đang tiến hành truy lùng. Lát nữa nhân viên của nhà đấu giá sẽ đến thu hồi chúng ngay lập tức và hoàn trả số tiền đấu giá tương ứng cho anh. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện này cho anh ạ. Chúng tôi xin bảo đảm, sau này…”
Khi Vương Lộ Lộ vẫn còn đang dè dặt xin lỗi, Diệp Phong đã bật cười, vẻ xảo quyệt thoáng qua trên gương mặt: “Không cần đâu. Đồ tôi đã mua thì không có lý gì lại trả về. Yên tâm, những chuyện còn lại cứ để tôi lo liệu, không liên lụy đến nhà đấu giá đâu”.
Dứt lời, Diệp Phong cúp máy rồi trở lại với nụ cười bí ẩn.
Lúc này, ở trước sân nhà, Vương Xảo Ngọc đang đề nghị với ông cụ Thu: “Bố à, cây trâm hoàng gia châu Âu này rất có giá trị. Con nghĩ là nên để hai vợ chồng Doanh Doanh và Văn Phi lấy nó. Nhà Văn Phi đã giúp nhà họ Thu rất nhiều, chúng ta cũng nên bày tỏ chút tâm ý. Cây trâm ngọc này tặng cho mẹ Văn Phi là thích hợp nhất”.
“Còn về ô tô, công ty của chúng ta đã lái chiếc Cadillac nhiều năm nay, đến lúc đổi xe rồi. Theo con, chiếc xe Phaeton này nên dùng để thay thế cho chiếc Cadillac ấy”.
Vương Xảo Ngọc tính toán rất chu toàn. Bà ta bảo tặng trâm ngọc cho bà thông gia, nhưng biết đâu đối phương sẽ ngại ngần không nhận. Mà dù có nhận, thì Sở Văn Phi cũng là con một trong nhà, cây trâm ngọc ấy trước sau gì cũng để lại cho Văn Phi và con gái của bà ta.
Về chiếc xe Phaeton kia, Vương Xảo Ngọc còn tính kỹ hơn. Công ty Hậu cần Thu Thủy có hai chiếc xe cơ quan, một chiếc Audi do chủ tịch Thu Quang lái, một chiếc Cadillac do tổng giám đốc Thu Lạc, cũng là bố Thu Mộc Doanh lái. Nay Phaeton thay thế Cadillac, trên danh nghĩa là xe cơ quan, nhưng thực tế chính là cả nhà Thu Mộc Doanh sử dụng.
Bàn tính nửa ngày trời, những vật phẩm đấu giá đáng giá bạc triệu này gần như đều rơi vào túi của gia đình Thu Mộc Doanh.
Còn đôi cao gót kia thì Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh chẳng thèm nhìn đến.