NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 45

  1. Home
  2. Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ
  3. Chương 45
Prev
Next

Chỉ là một đôi giày cao gót thôi, đáng bao nhiêu tiền cơ chứ, ai mà cần. Dù sao thì kích cỡ cũng không vừa chân họ.

Những người còn lại trong nhà nào phải kẻ ngốc, tất nhiên là họ nhìn ra suy tính của Vương Xảo Ngọc. Họ biết hết, nhưng cũng chẳng nói gì.

Lần này nhà họ Thu qua được cửa ải khó khăn cũng nhờ con rể của ông Tư, được chút lợi lộc này âu cũng hợp lý.

Ông cụ Thu cũng không phản đối: “Ừm, cứ làm theo sự sắp xếp của Xảo Ngọc”.

“Còn về đôi giày kia, Mộc Trân lấy đi. Dù sao cháu cũng là người nhà họ Thu, cách cháu ăn mặc cũng là đại diện bộ mặt của nhà họ Thu này”, ông cụ lãnh đạm cất lời.

“Thu Mộc Trân, còn không mau cảm ơn ông nội? Nhớ lấy lời ông dặn, đừng làm mất mặt nhà họ Thu này đấy”, Vương Xảo Ngọc mỉa mai nói.

Những người khác cũng chẳng tranh giày đôi giày cao gót ấy làm gì. Quá rõ ràng, họ cảm thấy đấy chỉ là một đôi giày tầm thường thôi, đáng bao tiền chứ, muốn cho Thu Mộc Trân cũng được thôi.

Sau khi chia chác xong, ai về nhà nấy.

Diệp Phong giữ đôi giày cao gót mấy trăm nghìn tệ giúp Thu Mộc Trân, rồi đưa cô trở về.

Trước khi rời đi, Diệp Phong kín đáo liếc mắt nhìn gia đình Thu Mộc Doanh đang hả hê tự mãn, trong bụng cười thầm.

“Xin lỗi nhé, thím Tư”.

“Kẻ tranh đồ của vợ tôi, buộc phải trả giá”.

Trên chiếc ô tô Phaeton, cả nhà Vương Xảo Ngọc vui vẻ nói cười. Thu Mộc Doanh mân mê cây trâm ngọc không nỡ rời tay.

“Doanh Doanh à, gọi điện cho bố con, bảo ông ấy mau về đây và vứt cái xe cũ nát kia đi. Tối nay nói bố con lái chiếc xe sang trọng này đưa cả nhà mình đến hồ Vân Vụ hóng gió”.

“Ha ha”.

“Gia đình chúng ta cũng có xe sang bạc triệu rồi”.

Đêm đã về khuya, thành phố đã lên đèn.

Cả nhà Thu Lạc đang lái xe phóng như bay trên con đường ra hồ Vân Vụ.

Trên xe bật một bài hát có giai điệu êm dịu và du dương. Thu Lạc tay cầm chắc vô lăng, Sở Văn Phi thì ngồi ở ghế lái phụ, đằng sau là Vương Xảo Ngọc và Thu Mộng Doanh. Lúc này, cả bốn người đều đang vô cùng vui vẻ, trong mắt ai nấy đều lấp lánh hạnh phúc.

“Bố, bố thấy sao? Cảm giác lái xe sang tiền triệu rất khác biệt đúng không?”

“Đợi khi Văn Phi sửa xong chiếc Maserati, lần sau chúng ta sẽ lái nó ra ngoài hóng gió”, Thu Mộng Doanh đắc ý nói.

Nói đến chiếc Maserati đó, Sở Văn Phi đang ngồi cạnh cũng giật mình thon thót.

Nói ra cũng lạ, chiếc xe đó anh ta không thể nào khởi động nổi. Sau này Sở Văn Phi đã gọi điện thoại hỏi chú Hai của mình, xem ông ta có chìa khóa của chiếc xe kia không. Nhưng điều khiến Sở Văn Phi ngạc nhiên là chú Hai của anh ta không hề biết gì về chiếc Maserati này.

Điều đó khiến Sở Văn Phi không khỏi kinh ngạc.

Chú Hai là cánh tay đắc lực của bố anh ta, có rất nhiều việc đều do chú Hai xử lý thay. Vậy mà chú Hai lại không hề biết chuyện này.

Lẽ nào chiếc xe đó thực sự không phải do bố anh ta tặng?

“Văn Phi, sao con không nói gì hết vậy? Chiếc xe đó khi nào sửa xong?”

“Đến lúc đó, con chở Doanh Doanh trên chiếc xe đó, còn bố con chở mẹ bằng chiếc xe này. Cả nhà chúng ta lái hai chiếc xe triệu tệ, không phải là càng có mặt mũi hơn sao?”, Vương Xảo Ngọc càng nghĩ càng thấy vui vì được thỏa mãn bản tính ham hư vinh của mình.

“Sắp rồi mẹ ạ”, Sở Văn Phi cười chột dạ, qua loa một câu lấy lệ.

“Có điều Xảo Ngọc, tôi nghe nói chiếc xe này là do một vị đại gia thần bí nào đó cho cháu gái thứ ba của tôi? Sao bây giờ lại rơi vào tay nhà chúng ta?”, lúc này Thu Lạc mới cất tiếng hỏi.

Vương Xảo Ngọc cười rồi hừ một tiếng: “Còn không phải vì vợ ông có bản lĩnh sao?”

“Có điều nhắc đến cô cháu gái đó của ông, nó và cái tên Diệp Phong chồng nó đúng là ngu xuẩn, đến đồ của mình cũng không giữ được. Tôi và Doanh Doanh chỉ ra nói linh tinh vài câu là chúng nó đã để bố ông cho chúng ta hết mấy thứ đồ này”.

“Không chỉ có chiếc xe này, còn có cả một cây trâm ngọc của hoàng gia Châu Âu, rất đắt tiền”.

Nhắc đến chuyện sáng nay, Vương Xảo Ngọc lại vô cùng đắc ý.

“Ôi, mẹ, mẹ nhìn xem. Người đứng đó đợi xe bus có phải Thu Mộc Trân và tên vô dụng chồng chị ta không?”, lúc này Thu Mộc Doanh nhanh mắt, chỉ vào hai người đang đứng bên đường hét lên.

“Mẹ nó, đúng là bọn họ thật à?”

“Ha ha, bố bọn trẻ mau lái xe qua đó, tám chuyện chút”.

Chiếc xe sang bỗng chuyển hướng, một cú cua khá đẹp mắt cứ như thể dao chém xuống nước vậy. Sau đó, chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt hai người Thu Mộc Trân.

Mỗi ngày sau khi tan làm, Thu Mộc Trân đều đứng đây đợi xe bus. Thấy một chiếc xe đỗ lại trước mặt mình, Thu Mộc Trân không khỏi nghi hoặc.

Kính xe hạ xuống khiến cô nhìn thấy hai mẹ con Vương Xảo Ngọc.

“Ồ, không phải Mộc Trân đây sao?”

“Đang làm gì thế? Đợi xe bus sao? Sao không bắt taxi mà đi?”

“Mẹ, còn phải hỏi sao, chắc chắn là taxi quá đắt nên chị Ba không dám đi”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 45"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com