Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 46
“Đúng đúng đúng, mẹ suýt quên mất. Chị Ba con một mình nuôi ba cái tàu há mồm, lại còn có một thằng chồng ngu ngốc đến ở rể, đương nhiên phải tiết kiệm rồi”.
Hai mẹ con nhà kia kẻ hát người phụ họa, lời nói đầy vẻ đắc ý và châm chọc.
Những người xung quanh nghe thấy vậy đều nhìn hai vợ chồng Thu Mộc Trân với ánh mắt kì dị. Dù gì thì thân phận con rể tới ở rể trong xã hội này rất bị coi thường.
“Doanh Doanh, hay là cho hai vợ chồng chị Ba con quá giang, chúng ta cho nó đi nhờ một đoạn, giúp chị Ba con tiết kiệm hai tệ?”, Vương Xảo Ngọc tiếp tục châm chọc.
Thu Mộc Doanh lại tỏ vẻ dè bỉu: “Mẹ, như vậy không được, xe của chúng ta đáng giá hàng triệu tệ. Xe này chỉ phù hợp với những người như chúng ta. Đám người quen chen chúc trên xe bus như chị ta e rằng sẽ làm bẩn xe của chúng ta mất, lau cũng không sạch”.
“Cũng đúng”.
Hai mẹ con nhà kia tiếp tục diễn tuồng, giọng nói đầy vẻ trịch thượng và coi thường.
“Mộc Trân, không còn cách nào khác, chị cứ đợi xe bus tiếp đi nhé. Chúng tôi ra hồ hóng gió đây”.
“Đúng rồi, ngồi lên chiếc xe triệu tệ đúng là khác biệt thật đấy. Thím Tư đây cũng phải cảm ơn cháu, đã kiếm cho nhà chúng ta chiếc xe xịn như thế này”.
“Ha ha ~”
Mấy người nhà Vương Xảo Ngọc đi xa dần cùng với tiếng cười đắc ý của họ.
Còn Thu Mộc Trân lúc này sắp giận đến phát điên.
“Đám người nhà thím Tư thật quá đáng”.
“Lấy xe của công ty đi hóng gió?”
“Chiếc xe đó ông nội nói sẽ để công ty dùng chứ đâu phải cho người nhà họ chiếm làm của riêng”.
Thu Mộc Trân giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện hôm nay vô cùng quá quắt.
Những thứ đó rõ ràng đều là tặng cô, bọn họ có tư cách gì mà chiếm đoạt? Có tư cách gì mà thay cô quyết định sẽ sử dụng những thứ đó thế nào?
“Mộc Trân, em cứ bình tĩnh lại đã. Phú ông mất ngựa biết đâu lại là phúc?”
Trong lúc Thu Mộc Trân và Diệp Phong còn đang đợi xe bus thì đám người Vương Xảo Ngọc đã đến bên hồ Vân Vụ.
“Ha ha ~”
“Không hổ là xe sang bạc triệu, cảm giác khi lái cũng khác hẳn nhỉ?”
Thu Lạc được lái xe sang, tiếng động cơ giống như tiếng gầm gừ của một con dã thú, cách bài trí của chiếc xe đem tới cảm giác vô cùng xa hoa khi cầm lái. Chiếc xe đắt đỏ chạy băng băng trên đường thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
“Ha ha~”
“Thế này mới là sống chứ?”
“Đây mới đúng là sống ~”
Lần đầu tiên được ngồi lên chiếc xe sang như vậy, người nhà Vương Xảo Ngọc đương nhiên sung sướng phát điên, như thể chạm tới đỉnh cao vinh quang của cuộc đời.
“Bố, cảnh sát giao thông!”
“Mau, giảm tốc độ, giảm tốc độ!”
“Đã lên tới 160 km/h rồi!”
“Bị cảnh sát giao thông tóm thì toi là cái chắc ~”
Đúng vào lúc cả nhà Vương Xảo Ngọc đang lâng lâng như ở trong giấc mơ thì Sở Văn Phi đã nhanh mắt nhìn thấy ở giao lộ phía trước có cảnh sát giao thông đi tuần nên vội vã thúc giục Thu Lạc hạ tốc độ.
Diệp Phong và Thu Mộc Trân đã về đến nhà, nhưng vừa về tới không lâu thì Thu Mộc Trân lại nhận được điện thoại của nhà họ Thu.
“Cái gì?”
“Nhà thím Tư bị bắt sao?”
“Bốn người nhà họ đều bị nhốt lại rồi!”
“Sao có thể như vậy? Mới lúc nãy họ còn lái xe đi hóng gió mà?”
Sau khi biết tin, Thu Mộc Trân vô cùng kinh ngạc, thất thanh đáp.
Chỉ cảm thấy mọi việc trên đời đúng là vô thường, đôi khi phúc và họa chỉ cách nhau trong gang tấc.
Mới lúc nãy còn lái chiếc xe triệu tệ đi hóng gió cứ ngỡ như đứng trên đỉnh thế giới mà giờ đã bị cảnh sát nhốt lại rồi?
Sự tương phản đó khiến Thu Mộc Trân cảm thấy cuộc đời này thật khó lường.
Diệp Phong ở bên cạnh đang xem TV, nghe Thu Mộc Trân nói chuyện điện thoại, anh đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu.
Một lát sau Thu Mộc Trân đã cúp máy, Diệp Phong hỏi cô bác Cả đã nói gì.
“Không có gì, bác Cả chỉ nói lát nữa chú Tư sẽ gọi điện cho tôi, bảo tôi khai báo thành thật”.
“Anh nói xem nhà chú Tư phạm tội gì thế? Sao lại lên đồn rồi?”
Diệp Phong an ủi cô: “Không sao, em đi nghỉ đi, lát nữa để anh nhận điện thoại cho”.
Chỉ một lát sau, điện thoại quả nhiên đổ chuông, Diệp Phong vừa nhấc máy thì tiếng mắng chửi ngoa ngoắt của Vương Xảo Ngọc đã vang lên.
“Thu Mộc Trân, cái đồ sao chổi này, cả nhà tôi đều bị cô hại rồi”.