Thiếu Gia Vạn Năng - Chương 22 Ghen rồi phải không
Chương 22: Ghen rồi phải không
Ngay sau đó, cô ta lập tức khởi động xe, giẫm mạnh chân ga, xe rít lên một tiếng, nhanh chóng phóng vù đi, biến mất ở cuối con đường.
“Haiz! Đôi khi làm việc tốt lại mất nhiều hơn được! Đúng là phụ nữ! Lúc nào cũng khó đoán như vậy!” Hứa Vân Thiên cảm thán nói.
Hứa Vân Thiên đi bộ dọc đường khoảng năm phút thì gặp được một chiếc xe taxi, anh bảo xe chạy tới trước cổng một tòa nhà cổ.
Lúc này, trời đã tối hẳn nhưng cửa ra vào vẫn sáng rực đèn, soi tỏ mọi cảnh vật trước mắt.
Đây chính là nhà của Tần Lị Nhã, một ngôi nhà cổ, trước cửa có một tấm bia đá khắc ba chữ “Thuyên Mã Thạch”.
Trước cửa chính dựng bổn khối đá hình trống kê ở chân cửa*, trên đó có chạm trổ hoa văn, cửa chính sơn son vẽ họa tiết, cặp vòng cửa đã được mài mòn tới độ sáng bóng.
*Trong kiến trúc nhà truyền thống Trung Quốc, nhà có đá kê chân cửa hình chiếc trống là nhà của người giàu có, quyền quý.
Phía trên cửa có bốn chiếc ụ gỗ hình trụ nâng một chiếc bảng hiệu dát vàng, viết hai chữ “Tần phủ”.
Hứa Vân Thiên phát hiện ra xung quanh Tần
phủ có sáu vệ sĩ đi tuần, các ngõ ngách đêu có lắp camera, bảo vệ, canh phòng cấn mật.
Mức độ canh phòng này chỉ có thế đối phó được người bình thường, còn với dạng cao thủ như Hứa Vân Thiên thì có cũng như không mà thôi.
Hứa Vân Thiên muốn cho Tần Hữu Tài một lời nhắc nhở rằng những biện pháp phòng vệ này không hữu dụng, nên anh nhẹ nhàng lấn tránh vệ sĩ đi tuần và camera, leo qua bức tường sau nhà, lẻn vào sân sau của Tần phủ.
Anh đi dọc theo lối đi một đoạn thì thấy cửa số của căn phòng phía trước để mở, trong phòng sáng đèn, Tần Lị Nhã đang đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn lên trời như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“ô, Tần Lị Nhã ở tại phòng này à, vậy sau này mình sẽ ở đây!” Hứa Vân Thiên lặng lẽ đến gần ô cửa sổ.
Anh muốn làm Tần Lị Nhã bất ngờ nên đột ngột xông ra: “Hê hê, vợ à, có phải em đang nhớ anh không?” Hứa Vân Thiên cười hì hì hỏi.
Hứa Vân Thiên đột nhiên ở đâu chui ra làm Tần Lị Nhã giật nảy mình: “Anh vào đây bằng cách nào?” Tần Lị Nhã giật mình hỏi, người ngoài muốn vào Tần phủ nhất định phải thông báo mới được.
“Hê hê, tôi leo bức tường đằng sau nhà vào
đây, hệ thống canh phòng của Tần phủ quá yếu, hầu như không có tác dụng gì cả.” Hứa Vân Thiên cười nói.
“Anh…” Tần Lị Nhã trừng Hứa Vân Thiên một cái, rất không hài lòng loại hành vi trèo tường lỗ mãng này của anh nhưng cũng giật mình vì anh có thể lọt qua được lớp bảo vệ này.
Đột nhiên Tần Lị Nhã nhìn thấy mặt và cổ của Hứa Vân Thiên có dấu son môi, còn tận mấy cái, cô lập tức sầm mặt lại: “Hứa Vân Thiên, tan làm xong anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi với chủ tịch Tần tới nhà hàng Mỹ Vị Nhân Gian ăn cơm.” Hứa Vân Thiên tránh nặng tìm nhẹ đáp.
“ô, anh ăn cơm vui quá nhỉ! Ăn tới mức son môi dính đầy mặt luôn, lẽ nào đây là quà tặng VIP nhân viên nhà hàng tặng anh hả?” Tần Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên cười khấy nói.
Lúc này, Hứa Vân Thiên mới nhận ra khi Lý Gia Di ngấm thuốc, đôi môi như gà mổ thóc của cô ta đã hôn lung tung lên mặt anh, chắc chắn là son môi bị dính vào từ khi đó.
“Ôi! Đừng nói nữa, đang ăn cơm thì gặp được một mỹ nữ say rượu, không biết có phải tại tôi đẹp trai quá hay là có sức hút quá lớn hay không mà cô ta cứ ôm lấy tôi hôn tới tấp, tính tôi hay xấu hổ nên không tiện từ chối cô ta.” Hứa Vân
Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Dừng! Trông anh như vậy mà còn có mỹ nữ chủ động hôn anh hả, theo tôi thấy thì là anh cơm nước no nê xong thì mò tới hộp đêm nào đó chơi bời với mấy cô ả ở đó phổi không?” Tần Lị Nhã suy đoán.
Cô đoán Hứa Vân Thiên ăn tối xong đã tới một hộp đêm nào đó, chơi bời với những phụ nữ ở đó trong phòng riêng nên trên mặt mới còn lưu lại những vết son môi này.
“Ôi, tôi là người đứng đắn mà, sao lại tới hộp đêm chơi bời với mấy người phụ nữ ở đó chứ! Hơn nữa, bên cạnh tôi có cô vợ chưa cưới xinh đẹp như tổng giám đốc, sao tôi lại đi ra ngoài chơi bời được chứ!” Hứa Vân Thiên nói xong bèn cầm lấy bàn tay nhỏ của Tần Lị Nhã.
Tần Lị Nhã hất tay Hứa Vân Thiên ra, nghiêm mặt nói: “Hứa Vân Thiên, anh bớt động tay động chân đi, tôi không phải là vợ chưa cưới của anh, tôi cũng sẽ không thích loại đàn ông trăng hoa như anh đâu!”
“Hê hê, Lị Nhã à, cô ghen rồi phải không? Xem ra cô thích tôi rồi.” Hứa Vân Thiên cười hì hì nói.
“Dừng! Anh bớt dát vàng lên mặt đi! Tôi không ghen. Anh nằm mơ hả.” Tần Lị Nhã khinh bỉ, cười gằn.
“Tôi cảnh cáo anh, anh chơi bời ở đâu tôi không biết nhưng anh không được đưa đám đàn bà vớ vấn đó về Tần phủi”
Tần Lị Nhã xụ mặt lạnh lùng nói, đúng là cô hơi giận thật.
“Phòng tắm ở đâu? Người tôi toàn mồ hôi, phải đi tắm một phát đã!” Hứa Vân Thiên lập tức nói lảng sang chuyện khác.
“Phòng tắm ở bên kia!” Tần Lị Nhã chỉ tay vào gian phòng kế bên.
“Hê hê, thế còn quần áo để tôi thay thì sao?” Hứa Vân Thiên chìa tay ra hỏi Tần Lị Nhã.
“Anh còn đòi quần áo nữa hả! Không có!” Tần Lị Nhã tức giận nói.
“Được thôi, vậy tối nay chúng ta phải ngủ chung một phòng, cô không chê tôi ra mồ hôi bấn thỉu là được.” Hứa Vân Thiên nói xong xoay người rời đi.
Nghĩ đến thứ mùi hôi hám trên người Hứa Vân Thiên, Tần Lị Nhã lập tức thấy ghê tởm, cô vội đáp: “Chỗ em trai tôi có rất nhiều quần áo, anh qua đó mà mượnl Phòng của nó ở chếch phòng tắm đấy.”
Em trai của Tần Lị Nhã cao xấp xỉ Hứa Vân Thiên, cậu ta là người khá cầu kỳ, mua rất nhiều áo, không ít đồ còn chưa mặc đã vứt.
Trong tài liệu mà Lão Hồ Ly cho có thông tin về em trai của Tần Lị Nhã, cậu ta tên là Tần Đạo Minh, sinh viên năm hai, rất thích choi game.
Hứa Vân Thiên đi tới trước cửa phòng của Tần Đạo Minh, lập tức nghe thấy tiếng bùm trong phòng, sau đó là tiếng người nói: “Mẹ kiếp! Đã chết rồi còn bị mất hết trang bị nữa! Khốn nạn!”
Cửa chỉ khép hờ, Hứa Vân Thiên trông thâỳ Tần Đạo Minh đang đập bàn phím máy tính để trút giận, dưới mặt đất toàn là mảnh vụn của bàn phím.
Hứa Vân Thiên gõ cửa một cái, Tần Đạo Minh quay qua nhìn Hứa Vân Thiên: “Ai đó?” Tần Đạo Minh không vui hỏi.
“Tôi là Hứa Vân Thiên, là anh rể tương lai của cậu!” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.
Tần Đạo Minh tròn mắt ngạc nhiên rồi lập tức lắc đầu cười nói: “Khỉ gió! Sao chị tôi lại thích người như anh chứ. Anh to gan lắm, dám giả mạo anh rế tôi, coi chừng chị tôi đánh rụng răng cửa của anh!”
“Hê hê, tin hay không thì tùy cậu thôi! Cậu nhìn mặt tôi đi, sản phẩm của chị cậu cả đâỳ.” Hứa Vân Thiên chỉ vào dấu son môi trên mặt, cười nói.
Nhìn thấy những dấu son trên mặt Hứa Vân Thiên, Tần Đạo Minh lắc đầu nói: “Anh đùa ai vậy,
chị tôi không thích loại son môi này!”
Hứa Vân Thiên nhìn màn hình máy tính, Tần Đạo Minh đang chơi game Thần Môn: “Đạo Minh, cậu cũng thích chơi Thần Môn à? Trang bị bị nổ hết rồi hả?” Hứa Vân Thiên nói.
“Đúng vậy, tức chết đi được, tôi tốn hơn mười ngàn để mua trang bị, còn chưa dùng được mâỳ hôm thì đã bị nổ mất rồi! Game gì ác vãi nhái!” Tần Đạo Minh thở phì phò nói.
“Đúng vậy, game này lởm lắm nhưng nó có rất nhiều lỗ hống có thể hack được trang bị cao cấp đấy, lần trước tôi đã kiếm được mấy món trang bị cấp cao cơ đấy!” Hứa Vân Thiên cười nói.
Mắt Tần Đạo Minh sáng lên: “ôi, anh kiếm được trang bị cấp cao cơ à, thật không? Anh nói khoác phải không?” Tần Đạo Minh nhìn Hứa Vân Thiên bằng ánh mắt khó tin, nói.
“Đương nhiên là thật, tôi có thể kiếm cho cậu hai món trang bị cấp màu vàng.” Hứa Vân Thiên nói rồi ngồi vào bàn máy tính, Tần Đạo Minh lập tức lấy cho anh một cái bàn phím mới.