NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chap 30 : Tiết lộ thiên cơ !!!

  1. Home
  2. Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _
  3. Chap 30 : Tiết lộ thiên cơ !!!
Next

Sau khi Namjoon và Jimin vừa đi được một chút, bà Kim liền bước ra khỏi phòng. Kookie vừa nhìn thấy bà Kim liền cứng hết cả người lại đứng nhìn bà chăm chăm. Bà Kim nhìn thấy hết tất cả những biểu hiện của cậu, không tránh khỏi buông một tiếng thở dài buồn bã

— ” Con nhát gan như thế mà!”– Bà Kim buông một câu cảm thán khó hiểu khiến Kookie không thể phản ứng được gì, vẫn giữ nguyên một tư thế như ban đầu mà mắt đối mắt với bà Kim

— ” Vậy tại sao con dám làm hại Taehyung của ta ?”– Bà Kim vẫn giữ vẻ mặt như cũ nhưng lời nói đã thê lương hơn vạn phần.

Bà Kim đã có ấn tượng rất tốt với cậu ngay từ ngày đầu tiên Taehyung đưa cậu về ngôi nhà ở Gangwon kia. Khi Taehyung ở bên ngoài, bà Kim luôn sắp xếp một người đi theo để có thể vừa bảo vệ anh vừa để báo cáo tình hình của anh cho bà. Vì thế việc Taehyung gặp Kookie như thế nào, gặp ở đâu và có đem Kookie về nhà hay không bà đều tường tận, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Tuy nhiên, bà đã thích Kookie ngay khi nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên của cậu do người đi theo Taehyung cung cấp. Một cậu bé với vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp đáng yêu cộng thêm với đôi mắt to ngời sáng tỏa ra vẻ linh động và thuần khiết kia đã khiến cho bà trỗi dậy bản năng làm mẹ mạnh mẽ. Bà cũng không biết tại sao con trai của bà lại đưa cậu bé này về nhà ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như thế, tuy nhiên ẩn sâu trong lòng bà lại cảm thấy hài lòng. Suốt 18 năm qua, ngoại trừ Jimin ra thì Taehyung chưa bao giờ dẫn bạn bè về nhà, bạn bình thường không và bạn gái lại càng không. Qua miệng Jimin bà biết được, Taehyung chưa từng tỏ ra yêu thích bất cứ một người nào, cả trai lẫn gái. Bà cũng có một phần lo sợ rằng con trai bà đã mất đi cảm giác yêu bởi vì cái bản tính lạnh lùng bẩm sinh của nó. Từ nhỏ đến lớn Taehyung chưa bao giờ tỏ ra quá ham thích bất cứ thứ gì, trong khi những đứa trẻ nhà người ta thì vòi mua quà bánh, đồ chơi này nọ, còn Taehyung thì những thứ đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thế thử hỏi làm sao bà không lo cho được. Bà chỉ cầu mong cho con trai mình có được một người nó thật lòng yêu và yêu nó, mang lại cho nó cảm giác hạnh phúc, thế là bà đã hài lòng lắm rồi!!

Không giống với những danh gia vọng tộc khác, xem cái danh “hào môn thế gia” là trên hết, còn lại không xem ra gì, ngay cả hạnh phúc của con cháu cũng không mang đến, Kim gia lại đặt hạnh phúc của mọi người lên hàng đầu, chỉ cần mọi người hạnh phúc, những thứ khác đều không đáng là gì. Vì thế ông bà Kim luôn tạo mọi cơ hội cho ba người con trai của mình tự đi tìm hạnh phúc của chúng, ngay cả khi người mà họ mang về không phải là một người con dâu thực thụ.

Còn nhớ ngày mà ông bà Kim hay tin Namjoon quen một nam diễn viên nổi tiếng của Hollywood, ông bà đã bị bất ngờ một phen, nhưng ngoài bất ngờ ra, không còn một cảm xúc tiêu cực nào nữa cả, ông bà vẫn yêu thương Seokjin như con ruột của mình đó thôi. Còn Yugyeom thì vẫn có vợ là con gái của nhà họ Min– Min Yoonji, một người con dâu ngoan hiền lễ độ. Thấy không, con cháu tự có phúc của con cháu, ông bà không bao giờ vì sự cổ hủ của bản thân hay vì sợ mất cái danh xưng ” hào môn thế gia” mà khiến cho con mình phải đau khổ. Vì thế ngay lúc bà Kim vẫn còn lo sợ rằng Taehyung không có cảm xúc yêu thì bất ngờ anh lại mang về một cậu trai xinh xẻo lại đáng yêu nên bà Kim muốn tạo cơ hội hết mực cho Taehyung bồi đắp tình cảm, chỉ cần thấy việc Taehyung mang cậu về nhà ngay lần đầu gặp mặt là bà Kim biết Taehyung đã thích cậu bé ấy rồi. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho bà Kim không lộ mặt ngay từ đầu mặc dù hành tung của Taehyung mà đều biết hết.

Thế nhưng mà ngày hôm nay, cái cục diện này khiến cho bà Kim như rơi vào một cái tơ nhện khổng lồ, dù bà có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát ra được. Cậu bé dễ thương mà bà yêu mến lại cam tâm hãm hại đứa con trai của bà. Cậu bé đáng yêu mà bà cố ý tác hợp cho con trai lại quay ngược lại muốn hại chết con bà. Cậu bé thuần khiết mà bà dành cho sự tin tưởng tuyệt đối ngay từ đầu lại là kẻ dối trá, khiến cho bà đau đớn khi cấu kết với người ngoài hại con bà. Đau không ? Đau chứ!! Buồn không ? Buồn chứ!! Hận không ? Hận chứ!! Vậy mà không hiểu tại sao mỗi khi bà nhìn vào đôi mắt của đứa trẻ dối trá đó, bà lại thấy trái tim le lói một tia tin tưởng mặc dù nhân chứng vật chứng đều rành rành ra đó. Bà chẳng hiểu nổi bản thân bà nữa rồi!! Nhưng bây giờ dù cho bà có xót thương cậu như thế nào đi chăng nữa thì bà cũng thể thoát khỏi cái đống bằng chứng kia và hình ảnh con trai bà đau đớn ngã xuống đất để mà bảo vệ cho cậu được. Xem như bà khôn khéo một đời lại ngu ngốc một lần đi, một cậu bé không có lai lịch vậy mà bà cũng tin tưởng được, quả thật bà đã bị chi phối bởi tình cảm quá nhiều rồi, và trong ván cờ này, bà đã bị thứ tình cảm đấy phản bội!

— ” Bác… bác à, cháu….”– Kookie nhìn thấy ánh mắt bi thương toát lên từ một người mẹ thì sống mũi lại cay và một giọt ngọc lại rơi xuống. Cậu sinh ra đã là một con thỏ, cậu không biết bố, cậu cũng không biết mẹ, cả khoảng kí ức trước kia của cậu đều là một màu trắng. Cậu cứ như thế mà sống cho đến khi gặp được Vương Mẫu yêu thương cậu. Tình cảm của Vương Mẫu rất lớn và rất hiền dịu nhưng cậu biết, tình cảm của người mẹ này dành cho Taehyung còn lớn hơn như thế rất nhiều. Vậy chắc có lẽ người mẹ này đã đau lắm khi nhìn thấy Taehyung xảy ra chuyện như thế!! Một lời giải thích yếu ớt ” cháu không có hại Taehyungie” vừa đến miệng lại không thể thốt ra. Cậu nói để làm gì chứ ? Cậu không thể chứng minh được mình vô tội, cậu chỉ có thể nói suông thôi thì nói ra để làm gì? Nói ra để người mẹ này càng thêm đau khổ à ? Vậy thì cũng không cần nói đâu, người mẹ này cũng đau khổ nhiều rồi!

— ” Cậu có thể bỏ lớp mặt nạ ngây thơ này xuống được không ? Một chút thôi cũng được, đeo như thế không thấy mệt à ?”– Sau một lúc lắng đọng, bà Kim lúc lại đột nhiên lạnh mặt nhìn cậu và thốt ra những lời đau lòng ấy. Hình ảnh người mẹ cứ chạy theo đòi nựng má cậu đã không còn nữa rồi, bây giờ chỉ còn lại một người mẹ bị cậu làm thương tổn lòng tin đang chực chờ giết chết cậu mà thôi.

— ” Bác…. cháu…”– Cậu đau lòng quá! Tại sao cái cục diện trớ trêu này lại đổ lên đầu cậu chứ? Có phải đây là sự trừng phạt dành cho cậu vì đã không bảo vệ tốt cho Taehyung không ? Có phải không ?

— ” Tôi cũng không hiểu cậu còn ở lại đây làm gì nữa? Cậu định diễn vai người bị oan khuất đến khi nào nữa đây? Hay là chờ đến khi Taehyung tỉnh lại rồi đóng vai kẻ bị ức hiếp để nó thương hại ? Xin lỗi cậu nhưng mà, tôi sẽ không ngu ngốc cho phép cậu tiếp cận con trai tôi lần thứ hai đâu, một lần là quá đủ rồi”– Bà Kim nói xong Kookie như chết lặng. Đúng rồi, cậu còn ở lại đây làm gì nữa vậy ? Cậu vô dụng không thể bảo vệ được Taehyung. Cậu vô dụng bị người ta đổ tội nhưng không thể phản kháng. Cậu vô dụng nên cả gia đình Taehyung cũng như là Jimin đều quay lưng với cậu. Vậy, cậu còn ở đây để làm gì ??

— ” Con ở đây vì Taehyungie…hức……hức…nếu… nếu Taehyungie chưa tỉnh lại, con…hức hức…con sẽ không đi…..”– Kookie lẩm bẩm trong màn nước mắt. Cậu ở lại đây vì Taehyung, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Taehyung tỉnh lại rồi cậu sẽ đi, cậu sẽ không ở lại làm phiền đến Taehyung, không làm phiền đến mọi người nữa. Đưa tay lên chạm vào trái tim đang đau đến rỉ máu, Kookie tự hứa với lòng rằng cậu sẽ đi ngay lập tức nếu như Taehyung an toàn tỉnh lại. Dù sao việc cậu phải đi chỉ là việc sớm hay muộn, chỉ là cách cậu đi bây giờ nó lại đau lòng hơn gấp vạn lần cậu tưởng tượng mà thôi!

— ” Nói nghe êm tai quá nhỉ ? Vậy thì cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, con trai ta sắp tỉnh lại rồi, lúc đó đừng để ta thấy mặt cậu nữa”– Nói rồi bà Kim bỏ vào phòng, để lại một mình Kookie với trái tim đầy vết cắt. Trái tim của cậu nó đang rỉ máu đây này, nó rỉ máu vì những lời nói đắng cay hướng về phía cậu đây này, có ai hiểu cho cậu hay không ??

Nặng nề tựa hết cả người lên bức tường lạnh toát bên cạnh, Kookie muốn tìm một chỗ dựa để giữ cho mình không ngã quỵ, Kookie muốn giữ cho mình thật tỉnh táo để có thể kiên cường chờ Taehyung của cậu tỉnh lại

— ” Taehyungie ah~~ anh có nghe em nói không ? Taehyungie mau tỉnh lại đi! Em… em sắp không đợi nổi nữa rồi! Chắc có lẽ, em… em sắp phải đi rồi Taehyungie à! Anh hãy mau tỉnh lại đi, có nghe không ??”– Kookie cắn môi đến bật máu để ngăn tiếng nấc uất nghẹn đang không thể kiềm chế mà thoát ra khỏi cổ họng. Không lẽ đến lúc cậu phải rời khỏi đây rồi sao? Không lẽ ngay cả việc đợi Taehyung tỉnh lại mà cậu cũng không thể làm được sao? Nhưng cậu đau quá! Mỗi một thời khắc trôi qua cậu lại cảm nhận được Taehyung xa cậu thêm một chút và cho đến bây giờ, khoảng cách đó đã là vô hạn, dù cậu có cố gắng níu kéo thế nào cũng không thể đến gần anh được. Taehyungie ah~~ Taehyungie ah~~~!!!

Kookie đưa mắt nhìn về cách cửa phòng quen thuộc một lần nữa. Đột nhiên từ phía sau cậu cảm nhận được một luồng gió lạnh ập về phía cậu, mũi và miệng cậu liền bị bịt kín bằng một thứ gì đó. Mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi khiến Kookie sặc sụa đến không thở được, chỉ có thể cố gắng gào thét trong cổ họng trước khi ý thức dần mất đi

— ” Ưm…hưm….Tae~~ưm…..cứu e…………….”

******************************************

Jimin và Namjoon trên tay cầm hai hộp cơm mang vào cho ông bà Kim, những ngày qua họ không ăn được bao nhiêu nên nhìn rất mệt mỏi, Namjoon chỉ sợ bố mẹ anh không thể gắng gượng nổi thôi.

Dãy hành lang dài vắng lặng như tờ và cũng vắng luôn một bóng dáng quen thuộc làm Jimin và Namjoon đứng sững lại. Kookie đi đâu rồi, hai người đã không còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ đứng ở bên ngoài căn phòng nữa. Vừa tiến đến căn phòng vừa mang một nỗi nghi hoặc không tên, trong lòng Jimin không hiểu sao đánh thịch một cái, chẳng lẽ có chuyện gì đó rồi chăng ? Những ngày qua Kookie luôn luôn ở bên ngoài cánh cửa đó, chẳng đi đâu cả, cứ quanh quẩn ở đấy, dù có đuổi cậu cũng nhất quyết không đi nên bây giờ không nhìn thấy cậu nữa mọi người lại nảy sinh sự nghi ngờ.

Nhưng nỗi nghi hoặc cùng bồn chồn trong lòng kia không thể tồn tại được bao lâu bởi vì đột nhiên trong phòng bệnh của Taehyung vang lên rất nhiều tiếng ồn ào. Jimin và Namjoon liền xông vào phòng thì nhìn thấy ông bà Kim đang cố sức ghì chặt Taehyung đang nổi loạn lại. Có chuyện gì vậy? Taehyung làm sao vậy ?

— ” GỌI… GỌI BÁC SĨ, MAU!!”– Ông Kim vừa cố gắng cố định hai tay Taehyung vừa xoay về phía Namjoon ra lệnh. Lúc nãy bà Kim vừa bước vào phòng được một lát, hai ông bà vừa định chợp mắt dưỡng sức thì đột nhiên giường bệnh của Taehyung rung lên rất mạnh. Hai người vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy Taehyung đột nhiên gào thét và suýt nữa đã ngã nhào khỏi giường. Quá hoảng sợ nên ông bà liền chạy đến ôm Taehyung lại và cố gắng giữ chặt anh, không cho anh làm loạn nữa. Tuy nhiên Taehyung lại quá điên cuồng, sức một người không thể giữ được nên hai người không ai có thể ra ngoài gọi bác sĩ, ngay cả việc nhấn nút cấp cứu đầu giường cũng không thể. Thế là vừa nghe tiếng có người vào ông Kim liền ngay lập tức hét lên bảo gọi bác sĩ, ông không thể để con trai ông xảy ra chuyện được!!

— ” Nhanh lên bác sĩ, nhanh lên!!!”– Bác sĩ vừa được Namjoon thông báo đã ngay lập tức chạy đến xem tình trạng của Taehyung. Jimin và Namjoon cũng ngay lập tức chạy đến hỗ trợ bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Taehyung bằng cách cố định hai tay và bả vai của anh, còn ông bà Kim giữ đôi chân đang quẫy đạp của anh. Do hai người áp sát vào miệng Taehyung nên có thể nghe rõ mồn một tiếng Taehyung lầm bầm, nghe xong hai người như chết lặng

” Kook..ie..đừng…đừng..đi… argggg!!”

Taehyung cứ lập đi lập lại một câu nói duy nhất đó. Nghe âm thanh phát ra rất giống tiếng lầm bầm trong miệng, nhưng thật ra nó giống như là tiếng gầm thét nhưng không thể thoát ra khỏi miệng hơn, khiến cho âm thanh tù đọng nghe thê lương hơn bao giờ hết!!

— ” Taehyung đau đớn như thế này là vì muốn giữ Kookie lại trong giấc mơ sao ?”– Hai con người, nhưng cùng một suy nghĩ. Cả Namjoon và Jimin đều thất thần nhìn nhau sau khi Taehyung đã yên tĩnh ngủ vì tác dụng của thuốc an thần.

— ” Não bộ cậu bé chịu tác dụng của chất độc nên gây ra ảo giác, khiến cho cậu nhóc gặp một chuyện gì đó rất đau đớn trong mơ dẫn đến hiện tượng sốc tâm lí. Nhưng cả nhà cứ yên tâm, điều này chứng tỏ rằng cậu bé đã dần lấy lại được ý thức và sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, mọi người đừng quá lo lắng”– Vị bác sĩ mỉm cười trấn an mọi người đồng thời thông báo tình trạng của Taehyung liền ra khỏi phòng. Những người còn lại tâm trạng đều ngổn ngang, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một nỗi lo lắng, đặc biệt là hai người con trai đứng ở bên giường Taehyung kia

— ” Taehyung à, anh/tao sai rồi sao ?”

****************************************

Next

Comments for chapter "Chap 30 : Tiết lộ thiên cơ !!!"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

co-vo-mu-ly-hon-anh-khong-dong-y-bach-hoai-an-hoac-tung-doc-truyen-full
Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An – Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full)
Tháng 10 25, 2021
Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện – Mặc Tu Trần
Tháng 2 4, 2022
tinh-mot-dem-hay-day-dua-ca-doi
Tình Một Đêm Hay Dây Dưa Cả Đời
Tháng 10 25, 2021
Hướng Noãn (Truyện Full)
Tháng 10 30, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com