Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 16 : Nụ hôn đầu
— ” Taehyungie ah~~ Em có thể tự đi được, anh thả em xuống đi được không?”– Taehyung và Kookie vừa ra khỏi sân bóng Kookie liền lên tiếng. Từ lúc Taehyung bế cậu lên trước mặt mọi người cậu đã ngượng chín mặt, không biết làm gì ngoại trừ giấu mặt thật sâu vào lồng ngực anh. Chân cậu đâu có làm sao, đâu nhất thiết phải có người bế chứ, cậu tự đi được mà! Nhưng lúc nãy anh vẫn đang giận và trong trường hợp đó không tiện nên cậu không dám nói, hiện giờ đã giải quyết mọi chuyện rồi cậu mới lên tiếng, hy vọng anh có thể thả cậu xuống, chứ hiện giờ mà xuống bãi đỗ xe có thêm người thấy nữa chắc cậu mắc cỡ chết mất.
— ” Em đừng nói chuyện nữa, mặt em sẽ đau đó!”– Taehyung cứ nhắm thẳng bãi đỗ xe mà đi thật nhanh, anh muốn đưa cậu về nhà còn xử lí vết thương cho cậu nữa. Nãy giờ anh xót muốn chết nhưng phải xử tội thủ phạm đã hại cậu nên mới kéo dài đến bây giờ
— ” Nhưng mà Taehyungie ah~~…..”– Kookie định nói thêm nữa nhưng đã bị Taehyung cắt ngang
— ” Đây đâu phải lần đầu anh bế em, em mắc cỡ làm gì chứ?”– Lần trước anh cũng đường đường chính chính bế cậu về phòng trước mặt mọi người rồi, vậy mà bây giờ cậu vẫn mắc cỡ sao? Kookie của anh da mặt mỏng thật đấy!
— ” Nhưng mà ở đây là trường học, làm sao giống như ở nhà được chứ?!!”– Taehyung đúng là bá đạo mà, bế ở nhà với bế ở trường làm sao mà giống nhau được? Ở nhà thì toàn người quen nên tạm không sao, nhưng ở đây đông người như thế với lại ai cũng lạ hoắc, bản thân cậu là con trai mà lại nằm yên cho người khác bế như thế, huhu cậu ngại chết mất!!!
— ” Em đừng nói nữa. Em còn không nghe lời anh sẽ vừa bế vừa hôn em luôn đấy, em chọn đi!!”– Taehyung đã hết cách với con thỏ bướng bỉnh này, đã bảo đừng nói nữa mặt sẽ bị đau mà cứ thích nói. Taehyung không tin anh dọa thế này mà cậu còn dám nói
— “…………..”– Đúng như Taehyung nghĩ, cậu im bặt! Đã bảo rồi Kookie da mặt mỏng lắm, không có dày được như ai kia đâu. Thôi thì im lặng để bị bế vậy, thế còn đỡ mất mặt hơn vừa bị bế vừa bị hôn, Taehyung đúng là rất biết cách làm người ta an phận đấy!!
Xe vừa được bảo vệ mang ra Taehyung liền đặt cậu ngồi ngay ngắn trên xe rồi nhanh chóng rồ ga chạy mất. Ấy..nhưng mà hình như anh quên mất cái gì đó rồi thì phải??
— ” TAEHYUNG CHỜ ĐÃ!!!!”– Jimin vừa lót tót chạy ra đến cổng trường liền thấy bóng dáng một chiếc xe vụt qua mặt. Chiếc xe này nhìn quen quá nhỉ? Áaaaaa trời ơi là xe của Taehyung mà, Taehyung lại quên mất anh rồi!!! Thế là Jimin liền nhanh chóng gọi với theo nhưng làm sao kịp được, tốc độ xe nhanh như thế mà!!
— ” Tên Taehyung khốn kiếp!! Đây là lần thứ mấy mày bỏ tao lại rồi hả? Quá đáng thật mà!!”– Jimin cứ đứng tồng ngồng đó mà mắng chửi thằng bạn khốn nạn, hai tay Jimin đều cuộn lại thành nắm đấm mà đánh loạn xạ vào không trung, và tất cả hình ảnh hung dữ đó của Jimin đã bị một người bắt gặp. Nhưng lạ một điều người đó chỉ cảm thấy Jimin dễ thương mà thôi, không có hung dữ chút xíu nào đâu!
— ” Cậu đừng mắng nữa, dù cậu mắng nhiều thế nào thì cậu ta cũng không nghe đâu”– Hoseok vừa cười vừa di chuyển xe đến chỗ Jimin đang đứng, anh sợ cứ để Jimin dùng dùng hình ảnh đáng yêu đó mà đứng giữa đường thêm lát nữa chắc có người đến bắt đi mất
— ” Ủa? Cậu..cậu chưa về sao?”– Đang hừng hực khí thế mắng chửi Taehyung thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen bóng loáng tiến sát gần làm Jimin hơi giật mình. Nhắc mới nhớ, hình như từ lúc Sohye xuất hiện thì cậu đã quên luôn còn nguyên đội bóng ở sau lưng, cứ thế trừng phạt Sohye rồi cũng cứ thế đi thẳng. Aizzz cô gái Sohye đó làm cậu mệt mỏi quá mà, làm sao còn tâm trí để nhớ những thứ khác nữa, có lỗi quá!!
— ” Tôi nãy giờ luôn ở sau lưng cậu, chỉ là cậu không biết đó thôi.”– Hoseok lại cười cười để lộ hai lúm đồng điếu chết người ở khóe miệng. Không biết anh có ý đồ gì không mà lúc đối diện với Jimin anh rất siêng khoe đặc điểm chết người đó của anh ra, có chuyện cũng cười, không có chuyện cũng cười, riết rồi Jimin tưởng anh bị chạm dây nào đó của cơ miệng nữa đấy! Jimin nhà ta không có mê trai đâu nhé! Anh tưởng anh làm vậy là đẹp hả? Xin lỗi đi, nó….ờ..ờm thì nó đẹp, nhưng Jimin nhà ta không mê, không.bao.giờ.mê!!!!!
— ” Ừ thì..tại lúc nãy rắc rối quá nên tôi quên!! Vậy bây giờ cậu còn ở đây làm gì? Không về à?”– Jimin đã tự dặn lòng là anh cười không đẹp, nhưng mà mỗi lần anh cười cậu lại auto tim đập nhanh thôi, chắc điên mất! Jimin nhiều lúc thấy Hoseok cứ gặp cậu là cười cười làm lộ má lúm thì chỉ muốn nhào đến bóp cho nát mặt, hành hạ tim người khác vui lắm sao mà làm vậy? Đúng là cái đồ đáng ghét!!
— ” Tôi về rồi còn cậu làm sao đây?”– Á trời ơi Hoseok à, anh đừng có bày cái bộ mặt ôn nhu cùng câu nói đầy sự quan tâm như thế ra mà dụ dỗ Jimin nhà tôi được không? Anh đang có ý đồ bất chính với Jimin nhà tôi chứ gì? Tôi biết tỏng rồi nhé!!
— ” Tôi..cậu..tôi bắt taxi về”– Jimin bị câu nói quan tâm bất ngờ của Hoseok làm cho không kịp phản ứng, cứ lắp bắp mãi mới nói tròn được một câu. Jimin ah mày làm sao vậy, hắn ta chỉ hỏi mày một câu thôi mà, không có gì phải hồi hộp cả, không có gì cả, mày hiểu không?
— ” Lúc mới đến sân tập hình như có người bảo đã để balo lại trong xe rồi mà, vậy cậu đi taxi bằng gương mặt đáng yêu này à?”– Hoseok không cố ý đâu, nhưng mà hình như anh luôn để ý đến những điều liên quan đến Jimin, nó cứ như là một phản xạ tự nhiên ấy. Lúc chiều khi Taehyung và Jimin đến sân tập anh không thấy Jimin mang balo và được Jimin trả lời là đã mang ra xe để rồi, mang theo cũng không làm gì lại thêm nặng vai. Hiện giờ cậu chỉ còn tấm thân trơ trụi mà đòi đi taxi, đi bằng niềm tin chắc!!
— ” Tôi…tôi…”– Jimin chưa bao giờ bị dồn vào tình thế ngượng ngùng đến thế này đâu, thật là mất mặt quá mà!! Mà khoan đã, hắn ta vừa nói gì nhỉ?” Vậy cậu đi taxi bằng gương mặt đáng yêu này à?”, cái gì vậy? Hắn ta lại khen cậu đáng yêu nữa rồi, nhưng lần này khen một cách quang minh chính đại, mặt không đỏ, giọng không run, cái tên này rốt cuộc là có ý đồ gì đây? Bùm một phát, mặt Jimin hiện giờ đỏ hơn cả cà chua chín, Hoseok đang có ý gì vậy trời??
— ” Hahaa thôi được rồi không đùa cậu nữa, lên xe đi tôi cho cậu quá giang về, hôm nay tôi cũng có việc ghé nhà ông một lát”– Hoseok thấy gương mặt Jimin ban đầu là đờ đẫn, sau đó lại y hệt tắc kè hoa mà biến đổi màu sắc và cuối cùng là đỏ rần như muốn nổ tung, hahaa không ai biết Jimin lúc này đáng yêu thế nào đâu. Mặc dù đáng yêu nhưng Hoseok cũng không thể để hai người cứ đứng ngoài đường thế này được nên lên tiếng nhằm kết thúc mọi chuyện, anh còn đưa cậu về nhà nữa chứ. Nhưng mà nói đi nói lại, Hoseok cũng tự cảm thấy mình dạo này đổi khác. Kể từ khi gặp Jimin dường như anh càng ngày càng không đứng đắn thì phải, ngày trước hiền lành nghiêm túc bao nhiêu thì bây giờ lại tinh quái thích đùa cợt bấy nhiêu. Aizz không lẽ đây mới chính là con người thật của anh à? Nhưng cũng không đúng, anh chỉ thích trêu chọc mỗi Jimin mà thôi, anh thích nhìn dáng vẻ ngốc ngốc và dễ thương của cậu, ngoài cậu ra anh cũng chưa từng làm như thế với ai đâu, như thế này là sao nhỉ??
— ” Cuối cùng anh cũng nói được một câu giống con người rồi đấy!”– Jimin quyết tâm phải lấy lại danh dự, nãy giờ cậu bị Hoseok đùa cợt đến không còn chút mặt mũi nào nữa nên lần này đến lượt cậu khích anh. Muốn cho cậu quá giang thì nói thẳng ra ngay từ đầu đi, hà cớ gì vòng một vòng lớn như thế, hại cậu thê thảm đến không còn chút mặt mũi!! Thù này không trả cậu không phải là Jimin nữa! Nhưng mà Jimin à, anh cũng leo lên xe của người ta, cũng để yên cho người ta đưa về rồi thì thù hằn cái nổi gì nữa chứ? Anh càng làm ra vẻ mặt hờn dỗi đó người ta càng muốn trêu anh thêm thôi, em cá với anh là như thế đấy!!
***** Biệt thự*****
— ” Lee quản gia, lấy hộp cứu thương mang ra đây giúp tôi”– Vừa vào đến nhà Taehyung liền phân phó cho Lee quản gia mang hộp cứu thương ra để xử lí vết thương cho cậu. Taehyung vừa đặt Kookie ngồi ngay ngắn trên sopha thì cũng là lúc Lee quản gia cầm hộp cứu thương tức tốc chạy ra
— ” Ấy trời ơi Kookie ah~ con bị sao thế này?”– Lee quản gia thấy Taehyung bế Kookie đi vào lại phân phó ông lấy hộp cứu thương liền nghĩ ngay là Kookie bị gì rồi, nhưng khi thấy mặt cậu ông cũng bị hốt hoảng một phen. Hai má cậu sưng đỏ lên, khóe miệng còn bị rách nữa. Lúc trước Taehyung và Jimin cũng từng bị thương do đánh nhau, nhưng mà Kookie bị thương vì cái gì chứ? Nói Kookie ra ngoài đánh nhau với người ta á, còn lâu ông mới tin! Nhưng hai bên dấu tay hằn rõ như thế chắc chắn là bị tát rất mạnh rồi, nhưng ai làm kia chứ?
— ” Ông vào tìm đá mang ra chườm cho Kokie đi, vết thương này để tôi xử lí”– Taehyung nhận lấy hộp cứu thương trên tay Lee quản gia liền nhanh chóng lấy cồn sát trùng và bông băng chuẩn bị xử lí vết thương cho cậu
— ” Cậu Taehyung à, vết thương ở miệng đừng dùng cồn, Kookie sẽ nuốt vào mất”– Lee quản gia thấy Taehyung dùng cồn thì hết cả hồn ngăn cản, vết thương ở miệng phải xử lí khác chứ
— ” Không được dùng cồn, vậy vết thương nhiễm trùng thì sao?”– Taehyung không có kiến thức chăm sóc người khác đâu, trước giờ toàn được người khác chăm sóc mà thôi nên làm sao anh biết được. Những vết thương đánh nhau lúc trước cũng do Jimin hoặc Lee quản gia xử lí giúp anh, anh không đụng vào. Nhưng bây giờ bảo anh để người khác chạm vào môi cậu ấy hả, đừng mơ nhé!!
— ” Cậu chỉ cần dùng nước ấm lau qua rồi bôi thuốc là ổn rồi, không cần dùng cồn đâu”– Lee quản gia đến chịu với Taehyung nhưng cũng không giành bôi thuốc cho cậu với Taehyung, bởi vì ông chưa muốn chết sớm. Sự độc chiếm của Taehyung đối với Kookie ông đã được chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu lần rồi nên cái gì gọi là an phận ông cũng biết. Khen Kookie dễ thương có một câu thôi mà còn bị lườm lên lườm xuống, bây giờ chạm vào cậu chắc bị đem đi băm nhỏ cho cá ăn luôn quá. Ai chứ Taehyung ông tin anh sẽ làm vậy thật đấy!!
— ” Được rồi, vậy ông mang khăn với nước ấm ra đây giúp đi”– Taehyung biết được việc cần làm nên nhanh chóng phân phó cho Lee quản gia chuẩn bị. Mấy vết thương thế này lúc trước anh thường xuyên gặp phải, nhưng đâu có lần nào anh cảm thấy đau, sao bây giờ người bị thương là Kookie mà anh lại đau đến thấu tim gan thế này chứ?
— ” Kookie ah~ mở miệng ra một chút nào! Đúng rồi! Sẽ hơi đau một chút, em cố nhịn nhé!!”– Nếu hiện giờ chỉ nhìn vào mặt của hai người thì có thể cho rằng người bị thương là Taehyung chứ không phải Kookie đấy. Mặt anh hiện giờ y hệt trái khổ qua, nhăn nhăn nhó nhó và trán còn rịn một tầng mồ hôi nữa, trong khi người bị đau thì lại tỉnh rụi, thế có quá đáng không chứ?!!
— ” Taehyungie ah em không đau, anh đừng căng thẳng”– Kookie thấy trán Taehyung ngày càng ra nhiều mồ hôi liền lên tiếng an ủi, mặc dù cũng hơi đau nhưng cậu không thể hiện ra ngoài, sợ anh lại lo thêm. Hiện giờ cậu đã bình thường hết mức có thể mà anh còn như thế, cậu mà nói mình đau nữa chắc trước khi Taehyung xử lí xong vết thương cho cậu đã ngất xỉu vì tuột máu trước rồi.
— ” Em đừng có nói dối nữa, để yên mới không đau hiểu không?”– Taehyung làm sao không biết là cậu đang nói dối để anh bớt lo chứ. Anh biết cậu sợ đau, lần tay cậu bị thương trước đó đã cho anh biết. Càng nghĩ nhiều Taehyung lại càng không thể xuống tay, nhưng vết thương không xử lí sẽ nhiễm trùng, aizzz…..
Sau một thời gian tạm gọi là ngắn để đấu tranh tư tưởng của Taehyung, cuối cùng anh cũng chạm được chiếc khăn ấm lên môi cậu rồi, Taehyung nghĩ có lẽ đây là chuyện anh khó vượt qua nhất từ khi sinh ra đến giờ đấy!
— ” Được rồi, em đừng mở miệng cũng đừng liếm môi hiểu không, nuốt thuốc vào sẽ rất đắng đấy!”– Taehyung đã làm xong công việc gây hại tim mạch liền thở phào một cách thật nhẹ nhõm. Nếu anh muốn sống thọ thì phải tuyệt đối không để Kookie bị thương nữa, nếu không anh cũng không biết mình sẽ trụy tim lúc nào.
Taehyung cất lại mọi thứ vào hộp cứu thương thì cũng vừa lúc Lee quản gia mang một bao đá đi ra, Taehyung nhận bao đá và Lee quản gia lại nhận nhiệm vụ mang hộp thuốc đi cất. Quy trình chườm đá cũng không suôn sẻ gì cho cam, Taehyung cứ cầm bao đá rồi nhìn chăm chăm vào má Kookie mà không làm gì cả, đến khi làm thì lại rụt rè, bao đá suýt chạm vào mặt Kookie lại bị rụt lại, cứ thế cho đến khi bao đá tan gần hết mới được yên vị trên mặt Kookie. Làm xong tất cả công đoạn xử lí vết thương cho cậu Taehyung có cảm giác như anh giảm đi năm năm tuổi thọ vậy, vừa thở phào vừa quệt mồ hôi trên trán, Taehyung liền ngay lập tức gọi dì Han phân phó
— ” Dì làm ít cháo mang vào phòng cho Kookie, các bữa ngày mai dì cũng làm cháo luôn đi, Kookie không nên ăn đồ cứng”– Môi Kookie rách cũng không nhiều lắm nhưng ăn đồ cứng cũng đau, ăn cháo là an toàn nhất
— ” Dạ tôi biết rồi ạ”– Dì Han nhận lệnh rồi lập tức lui xuống, dì cũng lo cho cục bột của dì lắm chứ. Ai mà có thể ra tay nặng như thế đối với Kookie chứ, nói Kookie đi gây sự để bị đánh thì thôi nói bà nấu ăn dở tệ còn dễ tin hơn.
Dì Han vào bếp nấu cháo còn Taehyung và Kookie cũng vào đến phòng rồi. Đặt Kookie ngồi ngay ngắn trên giường xong Taehyung liền ngồi đối diện và nhìn chằm chằm vào cậu, không làm gì cả, chỉ dùng đôi mắt thâm tình mà nhìn cậu.
— ” Taehyungie ah….”– Kookie không biết Taehyung bị làm sao mà lại nhìn cậu như thế, vừa định lên tiếng hỏi thì đã bị Taehyung đặt ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng
— ” Suỵt! Đừng nói, miệng em sẽ đau”– Taehyung đặt ngón trỏ lên môi cậu thật nhẹ nhàng để đảm bảo không chạm đến vết thương trên miệng cậu. Hiện giờ anh chỉ muốn ngồi yên để ngắm nhìn cậu thật kĩ, anh muốn thu lại toàn bộ hình ảnh của cậu vào tâm trí, chỉ vậy mà thôi.
Kookie chỉ biết mở to mắt ra mà nhìn Taehyung. Ánh mắt sâu lắng, thâm tình của Taehyung lúc này mang ý nghĩa như thế nào vậy? Kookie có cảm giác Taehyung lúc này hoàn toàn là một Taehyung đã trưởng thành chứ không phải là Taehyung năm 18 tuổi nữa, và Kookie có thể nhìn ra được trong ánh mắt ấy có một mối nghi hoặc không thể gọi tên, Kookie biết, nghi vấn đó xuất phát từ cậu.
Ánh mắt Kookie đột nhiên biến đổi từ ngạc nhiên sang dịu dàng như nước mà nhìn Taehyung, cậu từ từ gỡ ngón tay của Taehyung trên miệng xuống, xong lại nắm bàn tay ấy thật chặt. Kookie mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Taehyung để ổn định tâm trạng của anh rồi lên tiếng
— ” Taehyungie ah~~ Anh muốn nói điều gì với em!!”– Kookie không hỏi, mà cậu khẳng định. Cậu biết chắc rằng Taehyung có điều muốn nói. Kookie cũng không biết điều gì khiến cậu có thể chắc chắn như thế, chỉ là cậu nhìn Taehyung và biết được thôi, cậu không thể giải thích
— ” Em… là ai?”–